BẤT DẠ THÀNH - Trang 11

Hai người ngồi tới mười một giờ, quán đóng cửa, mưa đã tạnh, Khưu

Thiên và Lý Dĩ Thành thong dong đếm bước về nhà, bốn bề im ắng, trời
tháng 5 đã muốn oi oi nóng, Khưu Thiên đi ngược sáng, ánh đèn xe từ xa tít
trùm quá đầu, đèn nê-ông từ quán thịt ngan bên đường hắt lên má Khưu
Thiên khuất khuất sáng sáng, đột nhiên Lý Dĩ Thành nhớ lại ba năm trước
còn ở bên Võ Đại Lang, cũng từng sóng vai nhau thả bước trong ngõ nhỏ
thế này, mà dường như mấy kiếp đã qua a, Lý Dĩ Thành thầm nghĩ, dường
như mấy kiếp đã qua…

Về đến nhà, ai vào phòng nấy, Lý Dĩ Thành chợt nghĩ hồi sáng khuân

mớ hành lý hơn chục kí đứng chờ lên máy bay về Đài Loan, tự nhiên thấy
nhớ cái giường, cái sofa nhỏ, cả bức tường dán chi chít ảnh chụp của mình,
thế mà về đến nơi mở cửa ra trước mắt chỉ là không gian tĩnh lặng lạnh lẽo
của căn phòng vắng hơi người ba tháng trời, cậu vác ba lô vào, thoáng cái
thấy cả người uể oải, thế rồi vùi đầu ngủ luôn.

Phòng của cậu là bỏ không lâu quá thành ra tòa thành hoang, còn cậu là

chiến binh đất sét bị rớt lại trong tòa thành hoang ấy.

Sờ được một cái CD trên giá bỏ vào máy nghe, Lý Dĩ Thành nằm dài

trên giường, chậm rãi nghĩ lại câu chuyện om sòm Khưu Thiên kể hồi nãy.
Cậu biết vì sao Võ Đại Lang trả tiền mướn luật sư, chắc tiền của A Tả bồi
thường xong là hết rồi, thành ra Võ Đại Lang trả tiền chẳng qua là muốn
giải quyết nhanh gọn cho xong. Ở bên nhau mau mắn rạch ròi, chia tay rồi
cũng chẳng muốn dây dưa gì thêm.

Giọng nữ khàn khàn bắt đầu ngân nga vang lên từ máy hát, Lady in

Satin của Billie Holiday, này là quà Giáng sinh Võ Đại Lang tặng cậu và
Khưu Thiên, hồi đó là năm 2004, cậu 24 tuổi.

——-

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.