“Ừ, thế về cẩn thận.” Dương Tiếu Văn nói, Lý Dĩ Thành phất tay chào ý
bảo biết rồi.
Đi xe về, mở cửa tầng trệt dưới nhà, đột nhiên Lý Dĩ Thành cảm giác
như có gì vừa tan vỡ, cậu bặm môi đi lên lầu, đẩy toang cửa nhà, bước vào,
đóng cửa lại, phút chốc toàn thân nghe trống rỗng, đèn còn chưa kịp bật đã
ngồi phịch xuống thềm, túi bánh đa buộc kín rơi bịch trên sàn, ánh trăng
ngoài ban công rọi vào phòng khách, ướp một tầng óng vàng mờ ảo trên cái
sô pha nơi bọn họ hôn nhau lần đầu tiên.
Lý Dĩ Thành đột nhiên gọi lớn: “Khưu Thiên! Khưu Thiên!”
Phòng Khưu Thiên đang bật đèn, ánh sáng hắt thành tia qua khe cửa
khép hờ, Khưu Thiên lập tức đẩy cửa chạy ra, thấy Lý Dĩ Thành đang ngồi
bệt trên sàn, liền vội vàng bật đèn, hoảng hốt ngồi xổm xuống cạnh cậu,
“Tiểu Thành?! Làm sao thế này?” Tiểu Đồng chạy ra theo sau Khưu Thiên.
Lý Dĩ Thành ngẩng lên nhìn Khưu Thiên, há miệng định nói, nhưng
không lời nào bật ra được khỏi cổ họng. Trong khoảnh khắc nước mắt rưng
rưng ứa ra trên khóe mi, rồi cậu ôm chầm lấy Khưu Thiên, nức nở gào lên.
Lý Dĩ Thành khóc như một con thú thương tâm tuyệt vọng, nước mắt
thoáng cái đã thấm đẫm áo Khưu Thiên, cậu cảm giác như trong mình có
thứ gì vừa gãy vụn, rồi độc địa thọc sâu vào tim gan, cậu không biết tại sao
lại thế, cậu đã cố gắng bình tâm đến vậy, tại sao còn phải thấy tan nát thế
này.
Khưu Thiên hoàn toàn hoảng loạn, chỉ biết ôm chặt Lý Dĩ Thành nói
đừng khóc đừng khóc nữa, bồ gặp chuyện gì rồi, lúc sau vừa trông thấy túi
bánh đa nằm chỏng chơ bên cạnh, lập tức Khưu Thiên điên tiết gầm lên,
“Bồ đi mua mỳ rồi gặp ai phải không?!!” Tiểu Đồng nghe Khưu Thiên nói,
liền im lặng trở vào phòng, không lâu sau Khưu Thiên nghe được tiếng nói
điện thoại khe khẽ vọng ra.