BẤT DẠ THÀNH - Trang 115

Tiếp đó là di động của Lý Dĩ Thành reo, Khưu Thiên cầm máy lên, màn

hình hiện ba chữ Võ Đại Lang, Khưu Thiên bấm nút nhận cuộc gọi, rồi thảy
điện thoại xuống sàn.

Lý Dĩ Thành vẫn rên rỉ khóc, cậu đã không còn biết gì nữa, chỉ tuyệt

vọng rền rĩ, như một con thú đau đớn gầm gừ chờ chết, toàn thân cậu nhức
nhối, đau mà… tôi đau lắm… tình yêu đích thực bất tử phải không, vậy tôi
đi tự tử, tôi đi tự tử…

Khóc đến đó thì cậu câm bặt, tiếng nức nở cũng dần dần tắt lịm, chỉ còn

nước mắt vẫn rơi không ngừng.

Cậu ôm rịt lấy Khưu Thiên, “Tôi đau lắm…” nói xong lại gục đầu khóc

nấc lên.

Khưu Thiên ôm cậu, vỗ vỗ lưng cậu, dịu dàng nói, “Không sao, từ giờ

mình không thèm đến quán mỳ đó ăn nữa, được không?”

Lý Dĩ Thành “ừ ừ” đáp, lại nghẹn ngào nói, “Tôi đã bảo anh ta không

được dẫn người khác đến, rõ ràng tôi đã ngoắc tay rồi…”

“Rồi rồi rồi, không sao hết, ngoắc tay với người xấu không tính, mai tôi

đi tìm cho bồ một quán khác ha.”

“Ừa.” Lý Dĩ Thành dụi đầu trên vai Khưu Thiên, thút thít nói, “Tôi khóc

xong rồi.”

“Có đói bụng không?” Khưu Thiên ôm lưng Lý Dĩ Thành.

“Không đói nữa, muốn ngủ.”

“Tôi nằm cùng bồ nhé?”

“Ừa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.