BẤT DẠ THÀNH - Trang 130

mấy lọn tóc dài chưa vén gọn bay xòa xòa hai bên má, tay trái giơ lên khẽ
vẫy vẫy như đương chào hỏi.

Này là chiêu thứ nhất trong tám chiêu cưa cẩm Eric chân truyền cho cậu,

tên gọi là “Mỉm cười và chết”, cải biên từ thức cuối cùng trong quyền pháp
mỹ nữ “Cổ mộ ẩn cư” của phái Cổ Mộ hồi xưa, Eric nói chiêu này cậu xài
là siêu hợp, vì hai con mắt cậu càng già đời càng tà đạo lúng liếng dọa
người, chỉ cần khẽ nhếch môi cười điệu một cái, đảm bảo đối phương sẽ
xong đời

~Đột nhiên Dương Tiếu Văn tròn mắt. Trong bụng Lý Dĩ Thành lập tức

trồi lên hai giọng la ó ì xèo xoắn xuýt vào nhau, một bên là tấm tức nói ai
nha sao cái người này chẳng biết giỡn gì hết, không vui tí nào; bên kia thì tự
vấn lương tâm lý gì còn đi giỡn với anh ta, người này có phải đồ biến thái
như Eric đâu, ai lại dọa người ta thế

~“Rồi rồi, không đùa anh nữa.” Lý Dĩ Thành ngồi thẳng lại, nhoẻn cười

đúng như cậu trước nay, “Sao anh lại ở đây? Có rảnh không? Muốn đi cà
phê nói chuyện không? Ở đây ồn lắm.”

Lý Dĩ Thành đứng dậy, kéo Dương Tiếu Văn về hướng quán Tinh Cửu

Khách (*) gần đó, hai người đi sóng vai cạnh nhau. Đến lúc ấy cậu mới
thực sự ý thức được thì ra mình đã gặp lại Dương Tiếu Văn thật, hơn nữa
không phải ở Đài Bắc, mà là giữa đất Thượng Hải. Tâm trí cậu lại phóng
vèo về năm 2005, ở đó còn kẹp một tấm thẻ dấu trang. Lần cuối cùng họ
bước bên nhau thế này là khi nào nhỉ? Đài Bắc nhỏ như vậy, cậu không
từng cố né tránh, vậy mà bốn năm trời không hề chạm mặt một lần.

Bốn năm, thì ra nơi cách ta xa xôi nhất, chính là thành phố nơi ta sống

đây.

——-

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.