BẤT DẠ THÀNH - Trang 129

Lý Dĩ Thành ngẩng lên nhìn Dương Tiếu Văn, người đó đương đứng

xây lưng về ánh đèn rực rỡ trên đường Hoài Hải, chăm chú nhìn cậu. Đột
nhiên cậu nghĩ đến cảnh tượng trên cầu vượt nhiều năm trước, cậu cũng
từng nhìn Dương Tiếu Văn khảm mình trong muôn ngàn đốm đèn trôi nổi
thế này.

Lý Dĩ Thành mỉm cười, “Ngồi đi, tình cờ thật, sao anh lại ở đây?” uy lực

của heo viên thiệt đáng sợ, chỉ trong giây lát đã kịp giết chết ngóm mọi loại
cảm xúc ngạc nhiên, mừng rỡ hay hoảng hồn kinh dị có thể có trong phút
hội ngộ Dương Tiếu Văn, cậu từng nghĩ ra vô số viễn cảnh, cơ mà ai tưởng
tượng được lại thế này, heo viên a… “Ha ha ha… Ai cha, ha ha, ngại quá,
cười không nhịn được.” Lý Dĩ Thành hít sâu một hơi, ráng bình tĩnh lại, rồi
mới giơ giơ tay với Dương Tiếu Văn, “Nào ngồi đi, sao vậy a?”

“Tiểu Thành…” cuối cùng Dương Tiếu Văn cũng bật ra được tên cậu,

rồi lại im lặng ngồi xuống cạnh Lý Dĩ Thành.

“Ngại quá, vừa xong dọa anh sợ hở?” Lý Dĩ Thành ra sức làm ra vẻ dịu

dàng hòa nhã. Trong bụng cậu đương nghĩ, Dương Tiếu Văn gặp mình ở
Thượng Hải này nhất định đã hết hồn rồi, đã vậy cái đồ không tim không
gan là mình không những hơn hớn chào hỏi như chào ông chú hàng xóm,
lại còn cười như điên, đổi lại là cậu chắc cũng bị đả kích thôi rồi. Thôi thì
phải nhẹ nhàng với người ta một tí, không nên để người ta sợ bay mất vía~
cậu thầm đe mình.

“Anh… vừa xong không chắc là em, trông hơi khác khác, gọi tên thì

không thấy em nói gì, nên anh mới kéo tay em.” Thái độ và giọng điệu của
Dương Tiếu Văn hoàn toàn đúng kiểu bất ngờ gặp lại bạn cũ, chần chừ và
bối rối.

“À ừa, là tôi chứ ai, chứ sao anh lại ở đây?” Lý Dĩ Thành vắt tay phải

lên lưng ghế, chân trái gác lên đùi phải, cười hiền nhìn Dương Tiếu Văn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.