BẤT DẠ THÀNH - Trang 134

Giọng điệu Dương Tiếu Văn chính thị là kiểu sầu đời trước buổi trung

niên.

“Ờ phải, đầu ba hết rồi.” với lại có hay ho gì đâu, gặp thì làm gì được?

Đánh lộn một trận chắc? Hay bắt anh nhốt chung với gừng thái chỉ ba ngày
ba đêm? Rồi cười chế giễu anh để bạn trai đi lòng thòng với phụ nữ chính
hiệu xong còn rút ví ra trả phí luật sư cho người ta sao? Ha ha ha…

“Lần thứ ba à? Đã đi đâu chơi chưa?” Lý Dĩ Thành quyết định giở lại

chủ đề muôn thuở nhất, nào thì thời tiết, đồ ăn, tham quan ngắm cảnh

~Dương Tiếu Văn chưa kịp trả lời, di động trong túi Lý Dĩ Thành đã véo

von hát: “Em đợi chờ mùa xuân ấm áp về trên đỉnh tuyết sơn trong đau khổ,
chờ cánh nhạn đơn côi trở về với cao nguyên sau buổi băng tan~~…” Cậu
vội vàng lôi máy ra, màn hình nhấp nháy mấy chữ “Tình yêu”.

“Xin lỗi tôi nghe điện chút.” cậu quay qua một bên, có ý tránh Dương

Tiếu Văn, bấm nhỏ tiếng bớt.

“À lô, tình yêu à~” giọng Khưu Thiên vang lên trong điện thoại.

Lý Dĩ Thành chợt nhớ đến heo viên, mặt lại muốn cười nhăn nhở, “Tình

yêu, sao hở?~”

“Vừa xong quên nói, tôi còn muốn một cái Hải bảo (*) nữa.” Khưu

Thiên vòi quà là không bao giờ nương tay.

“Hải bảo á? Cái đó á hả… Ờ ờ ờ… sao tôi dám không mua chớ… rồi

rồi… đang ngồi ăn bánh mỳ tí, lát còn đi ăn nữa… biết rồi mà, ok~ bye~”
mấy năm gần đây những cuộc đối thoại giữa cậu và Khưu Thiên càng lúc
càng kinh dị, trước kia là Khưu Thiên nhão nhớt với cậu, giờ thì cậu cũng
biết nhão nhớt lại, đôi bên hăng hái đọ xem ai làm ai hãi chết trước. Con
người lẫn tính cách cậu càng ngày càng méo mó, Khưu Thiên và Eric dứt
khoát phải chịu cực cực nhiều trách nhiệm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.