BẤT DẠ THÀNH - Trang 170

Dương Tiếu Văn lại giơ tay quào quào tóc Lý Dĩ Thành, vẫn tiếp tục nói

bằng giọng dịu dàng say sưa: “Trước kia anh từng nghĩ chỉ cần được gặp lại
em, gặp lại rồi lại nghĩ chỉ cần biết em vẫn hạnh phúc là tốt rồi, nhưng càng
ở cùng nhau, càng không thể buông tay được, anh không thể nào ở bên cạnh
làm như bạn bè nhìn em yêu đương ai khác nữa, trước kia anh sai lầm một
lần, rồi hối hận bốn năm, anh không muốn sai một lần nữa.”

Anh là ai. Lý Dĩ Thành hầu như đã buột miệng thốt ra. Anh là ai? Đây

đâu phải Dương Tiếu Văn cậu từng biết.

“Anh biết tình cảm của em với cậu ta rất tốt, cả mẹ em cũng chấp nhận

cậu ta… nhưng anh sẽ chờ.” nói rồi, Dương Tiếu Văn nhẹ nhàng cúi xuống
hôn cậu.

“Nếu chờ không được, tự tay anh sẽ giành lấy.”

Cậu biết rồi, đây là Dương Tiếu Văn của hôm nay, là Dương Tiếu Văn

trưởng thành qua suốt bốn năm rồi, để càng thêm thẳng thắn, chín chắn và
tự tin, nhưng vẫn đều giấu dưới vẻ ôn hòa dịu dàng như trước. Giống như
nỗi đau của họ năm đó, Lý Dĩ Thành mãnh liệt bộc lộ, còn Dương Tiếu Văn
chỉ lẳng lặng giữ sâu trong lòng.

Người này thành bánh đĩa bay nhân đậu đỏ ngoại cỡ rồi, mà không, đến

trình này phải gọi anh ta là bánh cá nướng. Lý Dĩ Thành quyết không quên
tưởng tượng hoa lá.

Dương Tiếu Văn ôm cậu, nói tiếp: “Mọi sự gặp gỡ đều có nguyên nhân,

đêm qua anh mới nghĩ thông suốt, ở Bắc Kinh mình không phải để lỡ nhau,
mà là chưa đến lúc, chuyện bốn năm trước cũng là để chúng ta trở thành
chúng ta ngày hôm nay, rồi ta mới có thể ở bên nhau thật trọn vẹn. Ngày ấy
chúng ta đều là những kẻ bị tổn thương, dù thật sự đến với nhau, cũng sẽ
chỉ…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.