BẤT DẠ THÀNH - Trang 177

Từ Mông Cổ cậu đi tuốt về phía Đông, cuối tháng tám thì đến Ordos, lại

nhận được điện thoại của Dương Tiếu Văn, nói cuối tuần sẽ tới Bắc Kinh
công tác.

“Lúc ấy chắc tôi đang ở Hồi Hột, anh mang bánh su Nghĩa Mỹ theo đi,

tôi sẽ đến Bắc Kinh tìm anh, cũng gần à.” Lý Dĩ Thành nằm trên thảo
nguyên, cười nói.

“Anh sẽ mang một tá cho em! Vị sữa hả. Mà không phải em đang ở

Mông Cổ sao, gần là thế nào?” Với Dương Tiếu Văn, đường đi trong vòng
một giờ gọi là gần.

“Gần mà, ngồi xe lửa mười bốn tiếng chứ mấy, mà anh ở khách sạn xịn

xịn chút nghen, hai tháng rồi tôi không được ngủ giường lò xo đâu đó.” với
Lý Dĩ Thành, chưa quá 24 tiếng đều là gần hết.

Thứ ba Dương Tiếu Văn đến Bắc Kinh, Lý Dĩ Thành lượn lờ ở thảo

nguyên hai ngày, hơn mười giờ tối thứ tư mới đến. Dương Tiếu Văn đòi ra
ga đón cậu, bị cậu cười chối, “Anh không đón được đâu, người ở ga chắc
đông chừng bằng cả Đài Bắc thôi~”

Lý Dĩ Thành ngồi tàu điện ngầm thảnh thơi đến hơn mười một giờ thì

tới khách sạn, Dương Tiếu Văn hai tháng rưỡi không gặp đang xách bánh
su đứng chờ dưới cổng, cậu thấy bộ dạng ngơ ngơ của anh ta là nhịn hết nổi
cười lăn lóc.

Vào khách sạn, Lý Dĩ Thành gỡ ba lô xuống, Dương Tiếu Văn tò mò

đeo thử, suýt chút bị đè bẹp xuống sàn.

“Bảo trọng long thể a Đại Võ huynh, chỗ đó xêm xêm 18 kg đó.” Lý Dĩ

Thành cười giễu, rồi đi thẳng vào phòng tắm, tắm xong lao lên giường lò
xo, lăn lăn hai vòng, thỏa mãn thở hắt một hơi, vậy là ngủ mất tiêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.