Hôm đó BF chỉ có lèo tèo vài khách, mấy nhóm khách quen mặt đều
không thấy đến. Khưu Thiên ngồi xuống là uống liền một hơi bia, “Tôi kể
với Tiểu Đồng là tôi có một người anh em chí cốt kiêm bạn cùng nhà, bữa
nào làm quen một cái đi, đặng từ rày ảnh tới nhà mình qua đêm khỏi phải
ngại.” Lý Dĩ Thành cũng hơi ngạc nhiên, ở chung hơn một năm nay, đây là
lần đầu tiên Khưu Thiên nói muốn dẫn ai về nhà, “Thiên Thiên, bộ bồ
nghiêm túc hở?”
“Haizz, đã bảo đời này chưa bao giờ thật lòng thế mà lại.” Khưu Thiên
bưng ngực thề thốt, “Tôi còn kể luôn bao nhiêu công lao cống hiến to tát
của đồng chí mầm mống dị tính, là bồ, cho hội đồng tính nữa, ảnh vừa hâm
mộ vừa tò mò về bồ kinh khủng khiếp đó.”
“Hứ~”
“Haizz, đại để là vầy đó, Tiểu Đồng nói ảnh có ông bạn thân kết nghĩa
cũng ở khu này, tuần trước mới bị thất tình, thành ra nhốt mình trong nhà
không chịu ra ngoài, ảnh tính nhân bữa nay kêu đi cho tụi mình làm quen
luôn.” Khưu Thiên lại hớp một ngụm bia, rồi rì rầm nói tiếp, “Tiểu Đồng
bảo đệ của ảnh cũng có tiếng trong giới đó, đảm bảo tôi có nghe tên rồi, là
admin của Mộng Cầu Vồng, tên là Võ Đại Lang.”
“Oa~” Lý Dĩ Thành ngừng một chút, “… là thằng cha cướp đồ của tôi~”
“Ờ, tôi cũng không hỏi nhiều lắm, cơ mà chủ yếu là đường dây tình báo
của tôi… không hóng được tí ti tin gió gì vụ đó nghen~”
“Bồ về kiểm điểm sâu sắc coi.”
“Haizz, phải rồi~” Kỳ thực Khưu Thiên đương rất phấn khởi, vì Lý Dĩ
Thành lại bắt đầu nói móc cậu, ấy nghĩa là cậu đã dần ổn hơn. “Cứ biết vậy
đã, chuyện bọn họ chia tay để đó tôi sẽ đi nghe ngóng thêm, trước mắt là
hẹn tối thứ năm này bốn người ăn chung một bữa, không vô nhà hàng xa xỉ
gì đâu, ghé quán hải sản, có thịt có rượu là ngon.”