BẤT DẠ THÀNH - Trang 48

Dương Tiếu Văn ngẩng lên, nhìn vào mắt Lý Dĩ Thành, hơi mỉm cười,

“Cạn!”

Bốn người cụng chai với nhau, chúc mừng năm mới.

Năm 2005, cuối cùng Lý Dĩ Thành cũng được lên thiết kế, được tham

dự những cuộc họp cân não, được vô khu vực chụp hình, được bày tỏ chút
ít ý kiến cá nhân, thậm chí mỗi bữa quay phim quảng cáo còn được tới
ngắm ngôi sao, và quan trọng hơn là, lương tháng đã lên đến 32 ngàn, đồng
chí chỉ đạo nghệ thuật phụ trách hướng dẫn cậu là một ông anh đẹp trai
khách Đài (*) rất chi đĩnh đạc, đến cái tên cũng siêu Đài: A Vinh. A Vinh
hơn cậu 7 tuổi, trong đầu rặt một mớ ý tưởng quậy phá chọc ngoáy thiên hạ,
còn Lý Dĩ Thành thì bị ép uổng phải học theo tuyệt chiêu mánh lới của anh
ta. A Vinh nhiệt tình chỉ bảo Lý Dĩ Thành, lại còn lén lút lôi kéo cậu đến
với a-lỗ.

A-lỗ ở đây ý là qua mặt công ty nhận đồ án riêng, Lý Dĩ Thành cũng

chẳng hiểu danh từ này từ đâu ra, chỉ biết ai ai cũng gọi vậy. Bất quá phạm
vi sự “lén” cũng hơi bị mông lung, lắm khi cả đám từ giám sát ý tưởng đến
tụi đàn em cũng rồng rắn kéo đi rinh đồ án về, vậy là thời gian rảnh của cậu
càng lúc càng eo hẹp, nhưng tiền vô cũng càng lúc càng nhiều hơn.

Nỗi đau của cậu đã thuyên giảm được chừng một phần tư, nhưng hồi

này cậu hầu như không viết văn nữa, chỉ những lúc đột nhiên cơn sầu ập
đến quá mãnh liệt mới lên Mộng Cầu Vồng đầu độc hội đồng tính. Sức sáng
tạo chỉ đến giữa cả khổ đau và hạnh phúc, Lý Dĩ Thành hiểu điều ấy, hạnh
phúc thì còn xa mới với tới, nhưng đau đớn nhuốm máu xót xa thì sờ sờ
ngay đây thôi, cậu dằn vặt bản thân bằng đau khổ, càng dằn vặt, đầu óc hoạt
động càng hiệu quả, khả năng sáng tạo càng thăng hoa, và cậu cứ thế đắm
chìm trong niềm vui tự ngược.

Cậu không uống thuốc nữa, đau khổ đã trở thành một phần con người

cậu, không những thế đôi bên còn tìm được tiếng nói chung, để cùng nhau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.