BẤT KHUẤT - Trang 215

hiệu. Nhưng nếu như thế thật, lại phải rất cảnh giác. Đã có thằng nói thẳng
với chúng tôi dạo nọ:

- Hễ trong đất liền xảy ra cái gì là ở đây, chúng ông liệng vô vài trái

lựu đạn cho mà nhậu.

Phải cẩn thận, nếu Cách mạng thành công, bọn chó dại này có thể cắn

càn được lắm.

Ngày hôm sau, lại thấy chúng chào cờ, hô khẩu hiệu ỏm tỏi. Nhưng

đặc biệt không hát bài "suy tôn" thằng Diệm. Và khẩu hiệu "ủng hộ Ngô
tổng thống" thay bằng khẩu hiệu "ủng hộ quân đội cộng hòa"... Cửa các
gian chuồng cọp nhốt chúng tôi lại mở...

Đảo chính rồi. Chúng nó lật nhau rồi. Thằng Diệm hỏng rồi.

Bọn công an đi lại trên trần nhớn nhác. Thằng nào thằng nấy nhũn như

con chi chi. Thái độ chúng nó đối với chúng tôi gần như lật ngược lại:
chúng tôi là kẻ trông chúng thì phải.

Chúng tôi tha hồ bò lết sang chơi "nhà" nhau. Chuyện trò gì mãi cũng

hết. Mà chuyện công tác không phải lúc nào cũng có và không phải lúc nào
cũng bàn đến được. Kiểm điểm rút kinh nghiệm rồi, có mấy khoản quan
trọng ấy đều đã làm xong xuôi. Đánh cờ với nhau ư? Cũng ngán. Vả lại,
cần cảnh giác. Đánh cờ mãi trước mặt thằng Trị khác nào khiêu khích nó.
Nhặt các cần xé hỏng giỡ lấy nan lén đan vài cái rổ, cái rá để đựng cơm, úp
chén vậy. Đan thế mà lại rất mê, vừa khỏe người, vừa giải trí. Anh Một, anh
Sắc đan rất cừ, cái rá nào cũng tròn, cái rổ nào cũng đều mắt, cấm lỗi. Một
hôm chúng tôi đang lúi húi đan thì thằng "hung thần Phú Lợi", trung sĩ Trị
vào. Nó cúi nhặt cái mê của anh Sắc xem một lúc rồi gật gù:

- Đẹp... đẹp... đan khéo đấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.