BẤT KHUẤT - Trang 35

Lúc này, tôi đinh ninh là chết. Tôi cảm thấy cái chết đã kề bên, gần

lắm rồi. Có những lúc lạ như vậy, con người có thể cảm thấy cái chết cụ thể
như khi cảm thấy đói, mệt vậy. Tôi nghĩ: "Thôi, cố giữ vững vài giờ nữa
cho thật toàn thắng. Ở trên đời này còn cái gì vẻ vang bằng chết cho sự
nghiệp cách mạng. Mấy đứa con nhỏ của mình mồ côi cha thì được mình
để lại cho một di sản quý: mình đã hành động đúng như một người cộng
sản...".

Mồ hôi cạn từ bao giờ không biết nữa. Toàn thân tôi bây giờ khô cong.

Môi giộp lên và lưỡi đưa đi đưa lại vướng ráp trong hàm. Hai ngọn đèn tựa
hồ đã hút khô hết tất cả những hạch tiết nước trong người tôi. Mắt hoa, đầu
ngây ngất, tôi ngỡ mình đang đứng nhờ trên chiếc cọc lung lay, hai chiếc
cọc ấy xuyên dần lên ngực tôi, xuyên ngược mãi lên và sắp xuyên tới óc...

Tinh thần chịu đựng của con người thật là kỳ diệu. Tôi đã đứng dưới

hai ngọn đèn một nghìn oát, đứng không đổi chân, đứng không ăn, không
uống, không ngủ, đứng trong trạng thái mấp mé sự hôn mê như vậy suốt
một đêm, một ngày. Mà còn nữa, đã hết đâu!

Nhóm thằng An lại đã tới. Nó vừa buông mình xuống ghế đã nói luôn:

- Ông Thịnh kìa, tóc bạc trắng cả rồi đó! Nghĩ lắm phải không? Tưởng

Giới Thạch bị bắt ở Tây An có một đêm cũng bạc đầu...

Tôi đồ rằng nó nói láo để dọa tôi; nhưng ngờ đâu sau đó mấy hôm,

giật mấy sợi tóc xuống xem thì ra bạc thật. Chỉ một ngày một đêm đứng
đèn, tóc tôi đang đen mà trắng gần hết cả đầu!

Chúng cứ hỏi, tôi cứ đứng. Chúng thay nhóm này đến nhóm khác

quần tôi, tôi cứ một mình đương đầu với tất cả. Rất lạ. Trong tôi lúc này
không hề gợn qua bóng dáng vợ con, không hề lởn vởn bóng dáng một lạc
thú nào, kể cả miếng ăn, miếng uống. Ngay đứa con gái, tôi rất yêu, rất
thương - cháu rất ngoan, rất kháu - tôi cũng không nghĩ tới nữa. Khi cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.