BẮT MA ĐẶC CÔNG - Trang 117

đó là hai cái bài vị, phía trước bài vị là một cái chén lớn dùng thay lư
hương, bên trong chỉ còn lại vài chân nhang đã tàn.

Lữ Minh Dương nhìn thoáng qua bài vị, trong đó có một cái chính là

của tiểu Hồng, cái còn lại chắc là của chồng Lưu quả phụ rồi. Hắn đang suy
nghĩ, liền bị Vưu Tiểu Dũng kéo ngồi xuống một cái ghế, Lưu quả phụ vẫn
ngây ngốc như trước, đứng ở cạnh cửa.

“ Tứ thẩm à, là như vậy, thẩm nhớ lại xem hôm tiểu Hồng xảy ra chuyện

thì có cái gì bất thường không?” Vưu Tiểu Dũng đã sớm thuộc lòng mấy
vấn đề mà Lữ Minh Dương cần hỏi, hỏi riết cũng thật là trở nên thuần thục
trôi chảy rồi. (nguyên văn là

得心 应 手: đắc tâm ứng thủ - thành ngữ TQ:

ý là làm việc rất tiện tay, nghĩ sao được vậy. Miêu tả làm việc rất thuần
thục, trôi chảy. )

“ Có cái gì không bình thường chứ, cũng ăn cũng uống, giống một

người bình thường thôi.” Lưu quả phụ lạnh nhạt nói

“ À, ý là cô bé có nói mình bị sinh bệnh gì không, ví dụ như là chóng

mặt nhức đầu vậy đó?” Vưu Tiểu Dũng nói.

“ Sinh bệnh? Đang khỏe mạnh vậy thì có thể sinh bệnh gì chứ.” Lưu

quả phụ giọng nói thờ ơ, giống như bây giờ đang nói về một người cùng bà
ta chẳng có quan hệ gì. Nghĩ lại cũng khó trách, đã bị mất chồng, lại mất
luôn đứa con gái duy nhất, sống một mình như vậy mười mấy năm nay, còn
có thể còn lại bao nhiêu tình cảm đây?

“ Ôi. Thẩm từ từ nghĩ kỹ lại xem, vậy trước lúc cô bé gặp chuyện không

may có chỗ nào không giống thường ngày không?” Vưu Tiểu Dũng lại hỏi.

“ Đã nói là bình thường mà, còn nghĩ cái gì nữa?” trong giọng nói của

Lưu quả phụ đã có chút tức giận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.