Cô nhìn dòng người ra ra vào vào ở cổng bệnh viện, bỗng nhiên tự dưng
sinh ra một loại cảm xúc không rõ như vậy. Trong một đoạn thời gian ngắn
ngủi như vậy thật sự đã có quá nhiều sự tình phát sinh, làm cô có cảm giác
mình vô lực đón nhận.
Một lát sau Lữ Minh Dương cũng đi ra từ cổng bệnh viện, hắn ngồi vào
xe, thở dài, nói:” Não đã chết, linh hồn không còn, có cứu được cũng chỉ là
sống thực vật cả đời...”
---------------------------------------------------------------------------------------
---------