BẮT MA ĐẶC CÔNG - Trang 505

Lữ Minh Dương rút lên một cây ngân châm cuối cùng, Lưu Cầm chậm

rãi mở mắt, chị ta hơi động đậy liền rên nhẹ một tiếng, cơn đau từ cánh tay
và đùi truyền đến khiến chị ta đột nhiên tỉnh táo lại.

Chị ta mở to mắt nhìn cảnh hỗn loạn trong phòng khách, trước mặt là

một đôi nam nữ xa lạ, còn đứa con trai của mình lại nằm ở bên cạnh, chị ta
đột nhiên bò dậy, lập tức nhào sang ôm lấy đứa nhỏ, lớn tiếng kêu tên nó.

“ Nó không sao, chỉ là đang hôn mê thôi.” Lữ Minh Dương nhàn nhạt

nói.

“ Các người là ai, các người làm gì con tôi vậy!” Lưu Cầm lớn tiếng kêu

lên.

“ Chị không nhớ đã xảy ra chuyện gì sao?” Lữ Minh Dương làm bộ

ngạc nhiên hỏi.

Lưu Cầm nghệch mặt ra, bỗng nhiên lớn tiếng la lên:” Rõ ràng là tôi

đang nấu cơm, nhưng sao bây giờ lại như vậy? Đến tột cùng chuyện này là
sao? Tôi chẳng nhớ được gì cả! Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì!”

Lữ Minh Dương cười thầm, từ trong người lấy ra tấm thẻ cảnh viên, đưa

ra trước mặt Lưu Cầm, nói:” Tôi là cảnh sát. Vừa rồi có người báo án nói
nghe được trong nhà chị có tiếng động bất thường, khi chúng tôi đến đây
thì trong này đã là như vậy rồi. Phỏng chừng là có người đánh thuốc mê
chị, sau đó vào nhà cướp bóc rồi.”

“ Vào nhà cướp bóc?” Lưu Cầm sửng sốt, sau đó lại vội vàng ôm lấy

đứa con, kêu lên:” Con trai tôi sao vậy? Nó có làm sao không? Tỉnh dậy,
con mau tỉnh dậy, đừng dọa mẹ a.”

Lữ Minh Dương tiến lên giữ chặt Lưu Cầm đang lắc mạnh con trai,

nói:” Nó không sao đâu, chỉ đang hôn mê thôi, chị đang bị thương, hay là
cầm máu cho chị trước, cẩn thận không thì vết thương nhiễm trùng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.