Nhưng mà không khí hiền hòa vui vẻ thế này so với cảnh tượng u ám và
không khí chết chóc nặng nề lúc nãy thật sự là một thay đổi quá lớn và đột
ngột, khiến cho người ta không khỏi nghi ngại trong lòng.
Lữ Minh Dương âm thầm nhíu mày, đảo mắt nhìn qua Hàn Di bên cạnh,
nói:” Hôm qua, lúc các cô đến đây cũng là giờ này sao?”
“ Hôm qua khi tới đây đã là buổi trưa.” Hàn Di cười khổ một tiếng nói.
Lữ Minh Dương vừa nâng thiết bị Emf trên cổ tay lên, vừa trầm giọng
nói:” Trong thôn này hình như có tà khí.”
Hàn Di không nói gì, cô khẽ cau mày quét mắt qua đám nhỏ kia. Từ lúc
còn nhỏ cô đã khai mở thiên nhãn, nếu quả thật đúng là có ác linh tồn tại,
cảm giác của cô thậm chí còn nhạy bén hơn cả thiết bị emf trên cổ tay của
Lữ Minh Dương lập tức có thể cảm ứng được.
Nhưng những đứa nhỏ này không có chút gì dị thường.
Hàn Di quay đầu nhìn qua Lữ Minh Dương, Lữ Minh Dương chỉ thở dài
một tiếng, thả tay xuống, xem ra sản phẩm công nghệ cao kia của hắn cũng
không kiểm tra ra bất cứ hiện tượng từ trường khác thường nào.
Hai người tiếp tục bước về phía trước, Hàn Di từ xa đã hướng về đám
nhỏ kia kêu một tiếng, chào hỏi:” Mấy bạn nhỏ...”
Lời của cô còn chưa dứt, những đứa nhỏ đang chơi đùa kia đều đã lập
tức ngừng lại, đôi mắt trẻ con đang trợn to, nhìn về hai người họ.
Ánh mắt thật quỷ dị, loại ánh mắt đó tuyệt đối không nên xuất hiện trên
người những đứa nhỏ ở lứa tuổi này. Trong ánh mắt của đám nhỏ toát lên
vẻ e ngại, một sự e ngại vì đã được dặn dò từ trước.