BẮT MA ĐẶC CÔNG - Trang 654

Ngưu tam gia phất tay về phía mấy thôn dân kia, nhưng không trả lời,

mà lại đi thẳng về phía Hàn Di và Lữ Minh Dương, nói tiếp:” Các ngươi
nhìn trời kìa, chớp mắt một cái sẽ có bão tuyết đó a, tuyết rơi rồi thì các
ngươi có muốn đi cũng không đi được, không mất mười ngày nửa tháng,
con đường này cũng sẽ không thông.”

Rốt cục gặp được người chịu nói chuyện rồi. Lữ Minh Dương ha ha

cười nói:” Tam gia, chúng tôi chính là đến đây ngắm tuyết rơi mà, haha.”

Ngưu tam gia liếc xéo con ngươi nhìn Lữ Minh Dương, nhưng đầu lại

quay về phía Hàn Di nói:” Mấy đứa nhỏ thành phố này, tuyết thì có gì mà
ngắm chứ? Ngoài màu trắng thì chỉ có màu trắng.” Lão vừa nói, vừa lắc
mạnh đầu.

Đang lúc nói chuyện thì có một đứa nhỏ kêu lên:” Tuyết rơi, tuyết rơi...”

Quả nhiên trong không trung, từng hạt từng hạt tuyết từ trên trời rơi

xuống, li ti, và thưa thớt, nhưng đó thật sự là tuyết. Bọn họ í ới gọi nhau,
vội vàng kêu bọn nhỏ trở về nhà. Trong lúc nhất thời tiếng đùa nghịch của
con nít, tiếng trách mắng của người lớn hòa lẫn vào nhau, trong chốc lát cả
mãnh đất trống trở nên huyên náo.

Hàn Di gạt đi một bông tuyết đọng ở trên trán, khẽ mỉm cười nói:” Tam

gia, lão có thể sắp xếp giúp chúng tôi một chỗ để ở không? Đồ ăn thì chúng
tôi đã có mang theo rồi.”

“ Đúng, đúng, chúng tôi sẽ trả tiền đấy.” Lữ Minh Dương ha ha cười

nói.

“ Tiền? Có tiền mà ở đây thì cũng chẳng có chỗ dùng.” Ngưu tam gia

liếc Lữ Minh Dương một cái, nói.

Hàn Di nhẹ liếc Lữ Minh Dương một cái, khẽ mỉm cười, nói với Ngư

tam gia:” Tam gia, trời thế này thì chắc tuyết sẽ rất lớn a, không may chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.