BẮT MA ĐẶC CÔNG - Trang 709

nhưng cương thi nói thế nào thì cũng có thực thể, cứ cho là súng không thể
bắn chết nó, nhưng cũng có tác dụng không nhỏ.”

Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, mình thực sự không thích dùng thứ

vũ khí “sát thương lớn” này, bất quá hắn vẫn cất khẩu súng lục vào trong áo
khoác.

Hàn Di sớm đã xoay người rời khỏi phòng, ở trước sân nhà nghe ngóng

một chút, xác định bên ngoài đã không còn thôn dân, sau đó mới rời khỏi
nhà, hướng phía đông thôn đi tới.

Băng qua bãi tha ma, Lữ Minh Dương đi trước dẫn đường đến khe núi

kia. Thật ra thì cũng không cần dẫn đường, dấu vết Lữ Minh Dương kéo lê
thi thể Lưu Thúy Hoa đi vừa rồi vẫn chưa bị tuyết che lấp hết, vô cùng dễ
nhận biết.

Băng qua sườn núi, ngoặt qua vách núi là có thể thấy nơi kết thúc của

dấu chân, nơi đó đang có một khối đá cực lớn ở ngay giữa khe núi, thế
nhưng bên dưới tảng đá lại không có thi thể Lưu Thúy Hoa.

Lữ Minh Dương nhất thời cả kinh trong lòng, bước nhanh tới phía

trước, thế nhưng bên dưới tảng đá ngoại trừ lớp tuyết đọng thật dầy, quả
thật không có gì cả.

“ Chung quanh không có dấu chân khác.” Lữ Minh Dương quét mắt

quan sát tình huống xung quanh, cau mày nói,” Rõ ràng tôi dùng tảng đá
lớn này đè ả, nhưng tảng đá này cũng không có dấu vết từng bị di dời qua.”

Hàn Di sớm đã cầm nỏ tiễn trong tay, cảnh giác quan sát bốn phía, cau

mày nói:” Ả không thể nào một mình chạy thoát, chỉ cần phù tiễn còn ở
trong đầu ả...”

Cô còn chưa nói hết lời, thì đã thấy Lữ Minh Dương cúi người moi từ

trong lớp tuyết đọng lên một mũi nỏ tiễn màu bạc nho nhỏ, phía trên còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.