Lão bà bà ra sức ngước đầu, trợn đôi mắt đùng đục mà quỷ dị kia nhìn
Tiểu Cầm một cái, sau đó lại thở dài một tiếng, nói:” Đứa nhỏ này quay về
chưa được mấy ngày, cho nó thêm chút thịt ăn đi.” Bà nâng quải trượng
trên mặt đất nhẹ nhàng điểm xuống hai cái, Ngưu Tam gia vội vàng nhìn
sang bên cạnh ra hiệu, lập tức có hai thôn phụ cầm tới một khối thịt bò nhỏ
quăng đến trước mặt Tiểu Cầm.
Hàn Di không khỏi nhíu chặc chân mày, mấy ngày gần đây Tiểu Cầm
mới từ trong thành phố trở lại thôn, mà qua sự quan sát của cô trong hai
ngày nay, thì những thôn dân này tựa hồ quỷ dị hơn cô ta nhiều. Nghe thấy
lời của lão bà bà kia, thì không lẽ tình trạng đó và việc ăn thịt nhiều hay ít
có quan hệ với nhau sao?
Cô không khỏi hơi liếc mắt nhìn Lữ Minh Dương bên cạnh một cái.
Lữ Minh Dương đang gắt gao nhíu mày, nhìn đám người trong sân
trống. Nhưng hắn chợt có một loại cảm giác, chính là hơn trăm thôn dân ở
trong sân trống đó, tựa hồ chỉ có một Tiểu Cầm kia là có chút giống con
người --- cho dù cô ta đã gần như phát điên.
Khi Tiểu Cầm nhìn thấy thịt bò, nhất thời trong mắt phóng ra tia sáng
nóng rực, vội vàng đưa tay vồ lấy khối thịt, cũng chẳng quan tâm khối thịt
bò kia rơi dưới đất bám bao nhiêu cát bụi, phập một cái đã bỏ vào miệng
nhai ngấu nghiến, khoé miệng vẫn còn phát ra tiếng cười hắc hắc si ngốc.
Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, giờ phút này ngay cả Tiểu Cầm sợ
là cũng chẳng còn giống người.
Lão bà bà lại ho khan một trận, sau đó dùng mộc trượng khẽ đập xuống
đất mấy cái, nhất thời cả đám người trong quảng trường đều sôi lên sùng
sục, từng người một liên tiếp phát ra tiếng gào rú, bộ dáng đó so với
hooligan còn muốn điên cuồng hơn.