BẤT NGỜ TẠI NHÀ GA KRECHETOVKA - Trang 47

cô gái nữa ngồi ở góc toa, cô ta đang khâu lại một chỗ rách trên cái áo hay
cái quần gì đó.

Và khi tầu ra khỏi ga, họ bắt đầu ăn, họ ngồi bên cánh lò sưởi một lát,

hát một vài câu theo nhịp bánh xe lăn nhanh làm cho cả con tầu lắc lư, và
rồi chẳng cần phải để ý xem ai là người phải trực canh, ai là người được
rảnh (cả bọn ai cũng mệt mỏi như nhau), họ rời nhau mỗi người leo lên
phần giường ngủ của mình làm bằng gỗ thô không bào nhẵn mà ngủ. Và
đám phụ nữ hôm nay, cũng như đám phụ nữ ngày hôm qua, những thiếu
phụ vừa mới tiễn chồng ra chiến trận và trong đám các cô gái nữa, tất cả
không phải là có thể cưỡng được với sự cám dỗ của cuộc tình, nên trong
những góc nơi ánh đèn không chiếu tỏ, nhiều bà nhiều cô nằm gọn trong
lòng người tình của họ.

Người lính khốn khổ hôm nay lên đường ra mặt trận, tình ý buồn nản

ra sao? Ai biết được, có thể giờ đây người lính ấy đang sống những ngày
cuối cùng của cuộc đời mình.

Ấy cũng chính vì thế, mà trung sĩ Gaidukov mong muốn được trung

uý cho phép chuyến tầu lên đường thật sớm, mong ước này của Gaidukov
là mong ước lớn lao nhất trong lúc này. Và chàng cũng muốn các bà các cô
không cùng một đường đi của chàng, chàng biết các bà các cô sẽ xuống ở
đâu, và chàng cũng hiểu mình sẽ xuống chỗ nào, chàng biết mình sẽ phải
tới khu vực chiến trường nào và lần này có phải chiến đấu hay không,
chàng cũng mong ước được đi qua nhà chàng.

Trung uý vừa đọc các chỉ thị dẫn kèm của toán hộ tống, vừa bảo:

"Tôi hiểu. Các chuyến tầu của các anh không đến cùng một chỗ à?"

"Bao nhiêu lâu thì hai chuyến tầu gặp nhau?"

"Thưa vài chặng ngừng ngược trở lại".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.