BẤT NGỜ TẠI NHÀ GA KRECHETOVKA - Trang 76

Sự việc như vậy là đúng. Khi mỗi người còn ở trong toán, thì là một

phần tử trong số bốn mươi người và không có bất cứ một lý lịch riêng tư
nào.

Nhưng Zotov muốn có một vài bằng chứng cụ thể nào đấy cho cái bản

năng cảm tình của mình đối với người đàn ông có phong độ vững vàng và
vẻ mặt nghiêm trang này.

"Không có giấy tờ gì… Trong các túi quần ông có sót lại mảnh giấy

nhỏ nào không, mảnh giấy gì cũng được?"

"Không… Chỉ có vài cái ảnh. Ảnh gia đình…"

"Cho tôi xem!"

Dù rằng lời nói của Zotov có ý nghĩa là yêu cầu, xin được xem các

tấm ảnh ấy chứ không phải là một mệnh lệnh, nhưng Iveritinov cũng khẽ
cau mày. Ông ta mỉm nụ cười, vẫn nụ cười như lúc nẫy, có vẻ hơi lúng túng
rồi lấy cũng ở trong túi áo ấy (túi bên kia mất khuy cài, ông ta không dùng)
một gói giấy mầu vàng cam ra. Ông ta mở gói giấy trên đầu gối lấy ra hai
bức ảnh, ngắm nghía, rồi đứng dậy đưa hai cái ảnh ấy cho Trung uý, ghế
ông ta sát ngay bàn giấy lẽ ra ông ta không cần phải đứng lên cũng đưa
được hai cái ảnh ấy cho Zotov. Zotov cúi người về phía trước cầm lầy, rồi
ngắm nghía. Iveritinov vẫn giữ gói giấy vàng cam trên đầu gối, cũng cố
nghển cổ đứng nhìn hai cái ảnh trong tay Zotov.

Một cái ảnh chụp cảnh một ngôi vườn nhỏ trong một ngày trời nắng –

chắc phải là một ngày đầu xuân, vì cây cối lá mọc còn rất nhỏ và có thể
trông qua được cả một lùm cây – có một cô gái trạc mười bốn tuổi mặc
chiếc áo có sọc thưa thắt lại ở chỗ ngang thắt lưng. Cổ cô bé gầy, cao vươn
lên khỏi cổ áo, mặt cô bé hơi cúi xuống gầy gò, không có vẻ gì là xúc động
lúc ấy cả, nhưng lại làm cho ta có cảm tưởng là cô bé vừa rùng mình. Hình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.