BẮT TRẺ ĐỒNG XANH - Trang 174

hàng. Giá có Phoebe đi cùng tôi thì tuyệt biết bao! Nó không nhỏ lắm để
dán mắt đến bất động vào đồ chơi, nhưng nó thích nhìn đám đông và nghĩ
ra mọi chuyện vớ vẩn. Lễ Giáng sinh năm ngoái tôi cho nó theo tôi vào
Trung tâm thương mại. Chẳng thiếu chuyện gì mà bọn tôi không làm! Theo
tôi nhớ, đó là ở Bloomingdale. Bọn tôi rẽ vào quầy giày dép và làm ra vẻ
như nó, con em tôi, cần mua một đôi giày đi núi rất cao này, bạn biết không,
đôi giày có đến cả tỷ lỗđể xỏ. Chỉ chút nữa là chúng tôi làm gã bán hàng tội
nghiệp mất trí. Con bé Phoebe của tôi thử cóđến hai chục đôi, và mỗi lẫn
thử, gã bán hàng tội nghiệp lại phải luồn dây buộc cho nó đến tận đầu gối.
Thật đê tiện, dĩ nhiên, nhưng Phoebe thì su ýt chết vì cười. Cuối cùng bọn
tôi mua một đôi giày đi trong nhà và yêu cầu mang đến nhà. Gã bán hàng tỏ
ra rất khá. Theo tôi, gã hiểu rằng chúng tôi đùa nghịch, vì Phoebe cứ cười
nghiêng ngả suốt.

Tôi đi dọc theo đại lộ Số Năm mà không đeo cà vạt, cứđi hoài. Rồi tự

nhiên gặp một chuyện khủng khiếp. Cứ mỗi lần tôi đến cuối phố và phải rời
vỉa hè sang đường, tôi lại chợt cảm thấy rằng không sao có thể sang được
bên kia. Có cảm giác như tôi sẽ bất thình lình ngã lộn đầu xuống dưới,
xuống dưới, xuống dưới mãi và sẽ không ai còn nhìn thấy tôi nữa. Ôi trời,
các bạn không thể tưởng tượng nổi tôi hoảng sợđến mức nào đâu. Mồ hôi
túa ra đầm đìa, tất cả áo sống đều ướt đẫm. Rồi tự nhiên tôi nghĩ ra trò này.
Mới đến cuối phố, tôi bắt đầu trò chuyện với em trai, thằng Allie của tôi,
ngay lập tức. Tôi bảo nó: “Allie, đừng để anh ngã! Allie, anh cầu xin em!”.
Và khi đã sang đường bình an rồi, tôi vội cảm ơn nó. Và cứ như vậy ở mỗi
góc phố, từ lúc sắp sang đường cho đến lúc sang được. Nhưng tôi không
dừng lại. Hình như tôi sợ dừng lại, nói thật ra, tôi không còn ngốc lắm. Tôi
chỉ biết là đã đến tận phố Sáu mươi, qua vườn bách thú, có trời biết được đi
đâu. Rồi tôi ngồi xuống ghế băng. Tôi thở hồng hộc, mồ hôi vã ra như mưa
đá. Tôi ngồi trên cái ghếấy có lẽđến gần tiếng đồng hồ và cuối cùng quyết
định phải làm gì đó. Tôi quyết định ra đi, quyết định sẽ không về nhà và sẽ
không nhập học bất cứ trường nào nữa. Tôi quyết định sẽ gặp em gái tôi, trả
nó tiền, rồi sau đó ra đường cái giơ tay vẫy xe xin đi nhờđến miền Tây. Tôi
sắp xếp, đầu tiên cứđến Hollidan Jannel, rồi từđó vẫy xe xin đi nhờ tiếp, cứ
như vậy là sau vài ngày, tôi đã ở xa tít, tận miền Tây, ấm áp vàđẹp đẽ, nơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.