BẮT TRẺ ĐỒNG XANH - Trang 4

Saxon Hall thì năm khi mười họa mới có một đứa la hét: đội khách xưa nay
bao giờ cũng ít người cổ vũ!

T ới xem các trận đấu bóng đá, bao giờ cũng lèo tèo dăm đứa con gái.

Chỉ bọn con trai mấy lớp lớn mới được phép dắt đám bạn gái đi cùng. Đúng
là một cái trường tệ lậu hết đường. Nhưng tôi, tôi vốn chúa ghét có mặt ở
những chỗ xúm đông xúm đỏ tụi con gái bắng nhắng. Thậm chí cả khi bọn
chúng chỉ ngồi suông, chẳng làm quái gì, mà chỉ chải đầu, xì mũi hay cười
khúc khích, tôi cũng không chịu nổi. Con gái ông hiệu trưởng, lão Thurmer,
là đứa chăm đi xem đá bóng nhất. Nhưng nó thì chẳng phải là thứ có thể
khiến thiên hạ phải mê mẩn tâm thần. Tuy rằng nhìn chung, nó cũng chẳng
có gì đáng chê. Có lần, tôi đã ngồi cạnh nó trên một chuyến xe buýt, xuất
phát từ Agerstown, và trò chuyện huyên thuyên suốt buổi. Trước, tôi rất
thích nó. Của đáng tội, mũi con bé kể cũng quá dài, còn mười đầu móng tay
thì nó gặm nham nhở, đến mức suýt bật cả máu tươi. Với lại chiếc coocxê
của nó, chẳng hiểu sao lúc nào cũng như muốn chĩa hết ra tứ phía. Nhưng
tiếng thế chứ nhìn nó, ai cũng lập tức thấy mủi lòng ngay. Còn tôi, tôi thích
nó vì nó không hay vặn vẹo bất cứ ai, như cái thói mà lão thân sinh tuyệt
diệu của nó vẫn quen làm xưa nay. Chắc chính nó cũng thừa biết bố nó là
thứ chày vồ quái đản.

Tôi không xu ống dưới bãi bóng, mà lên đồi đứng xem, chẳng qua chỉ vì

tôi vừa ở New York về, cùng với đội đấu kiếm của trường. Tôi chính là đội
trưởng cái đội thối thây ấy. Một kiếm thủ khiến mọi đối thủđều phải chùn
tay ngay tức khắc. Tôi dẫn toànđội xuống New Yorkđể thi đấu với trường
Mc Burney. Có điều cuộc đọ sức đã bị bãi bỏ. Với lại tôi để quên mấy thanh
kiếm, cả bộ quần áo, và nói chung mọi thứđồ lề vớ vẩn dưới tàu điện ngầm
ở New York. Nhưng tôi hoàn toàn không có lỗi. Bởi tôi phải đứng lên ngồi
xuống suốt, để trông chừng các bảng sơ đồ treo ở các ga, xem lúc nào thì
phải dắt cả bọn xuống ga. Tóm lại, bọn tôi vềđến Pencey không phải trước
giờăn trưa như dựđịnh, mà mãi tới tận hai giờ rưỡi chiều hômđó. Cảđội
mắng mỏ, xỉ vả tôi đủđiều suốt dọc đường về. Kể cũng buồn cười thật đấy.

Tôi không xu ống bãi bóng, còn vì một lẽ nữa, tôi tính ghé đến thăm

thầy Spencer, giáo viên dạy sử lớp tôi, để từ biệt thầy trước lúc ra đi. Thầy
bị cúm, nên tôi biết chắc từ giờ tới đầu kỳ nghỉ Giáng Sinh sắp đến, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.