BẮT TRẺ ĐỒNG XANH - Trang 65

cho tôi một chiếc bàn ọp ẹp, kê tít trong góc xa nhất. Phải chi cứ dúi cho gã
bồi bàn một đôla thì đâu đến nỗi. Ở New York này cứ có tiền là muốn gì
được nấy, tôi chẳng lạ.

Ban nh ạc Buddy Singer chơi dở thậm tệ. Họ chơi ầm ĩ khủng khiếp,

nhưng ầm đến mức quái đản, chứ không phải một cách điệu nghệ, như các
ban nhạc danh tiếng. Nói trắng ra là chẳng có ai, - bởi phần đông đều là
những lão già hợm hĩnh ngồi với bồ. Trừ chiếc bàn bên cạnh đang có ba cô
gái tuổi suýt soát ba mươi. Cả ba đều khá xấu xí, và nhìn mấy chiếc mũ
họđội, khắc biết họ là dân ở xa tới. Nhưng trong đám ấy có một cô, cô tóc
sẫm, trông cũng chẳng đến nỗi khó coi. Gương mặt cô có một vẻ gì ngồ ngộ
rất khó tả, nhưng khi tôi bắt đầu thử phân tích, thì gã bồi bàn lại xuất hiện.
Tôi gọi một ly Whisky soda, nhưng dặn đừng pha thêm gì hết. - Tôi cố nói
thật nhanh, nếu trù trừ, gã nọ sẽ biết ngay bạn chưa tới tuổi, và bạn đừng
hòng được uống một giọt rượu nào. Tuy thế, gã vẫn hạch ngay:
- Rất tiếc, thưa ông, nếu ông không đem theo giấy tờ xác nhận đã đủ tuổi.

Ch ắc ông có mang theo trong túi bằng lái xe chứạ?
Tôi ném v ề phía gã một cái nhìn lạnh như băng, như thể gã vừa sỉ nhục

tôi không bằng, rồi nói lớn:
- Tôi thế này mà anh thấy chưa đến tuổi trưởng thành, hả?
- Rất tiếc, thưa ông, nhưng chúng tôi có lệnh.
- Được rồi, được rồi, - tôi nói vậy, nhưng thầm nghĩ: "Quỉ bắt anh đi!" - Cho

tôi m ột chai côcacôla vậy. Gã bắt đầu trở gót, thì tôi gọi giật lại:

- Anh làmơn cho thêm vài giọt rum, được không? - Tôi nói bằng một giọng

h ết sức lịch duyệt và mềm mỏng. - Không lẽđã vào đây ngồi mà vẫn

tỉnh táo được à? Thêm có vài giọt, chẳng lẽ cũng bị cấm?
- Rất tiếc, thưa ông, tôi không được phép! - Rồi gã quay đi. Nhưng lỗi đâu

ph ải ở gã? Gã có thể mất việc tức khắc, nếu mang rượu lên cho những

khách khứa chưa đến tuổi trưởng thành. Mà tôi, rủi thay lại đúng là loại
khách đang ởđộ tuổi vị thành niên.

Tôi l ại quay về ngắm mấy ả phù thuỷ ngồi bàn bên kia. Đúng hơn là cô

có mái tóc khá đen. Chứ hai ả kia thì khác nào loại ma chê quỉ hờn. Nhưng
tôi không ngây ra như một tên ngốc. Trái lai, tôi ngắm họ hết sức lãnh đạm.
Thế mà các bạn biết họđã làm gì không? Bắt đầu khúc khích cười, như ba

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.