BẮT TRẺ ĐỒNG XANH - Trang 63

10

V ẫn còn khá sớm. Tôi chẳng biết đích xác mấy giờ, nhưng đại để vẫn

chưa khuya mấy. Tôi chúa ghét phải đi ngủ lúc chưa thấy mệt. Tôi mở va li,
lôi ra một chiếc sơmi sạch rồi vào buồng tắm, rửa ráy và thay áo quần. Định
bụng xuống dưới nhà, xem thiên hạđang làm gì dưới "Phòng tửđinh hương"
- Tầng dưới khách sạn này có một hộp đêm tên là như vậy.

Lúc đang thay áo, tôi bỗng nảy ra ý nghĩ: hay là cứ gọi điện cho Phoebe,

em gái tôi. Tôi muốn nói chuyện với nó kinh khủng. Nó sẽ hiểu hết. Nhưng
gọi về nhà thì hơi liều. Bởi dẫu sao Phoebe cũng còn bé,. nên chắc giờ này
nó đang ngủ say, không thể ra trả lời ông anh. Có thểđặt ngay máy xuống
nếu bố mẹ tôi chạy ra, thế thà đừng gọi cho rồi. Vì bố mẹ sẽ nhận ra mất.
Nhất là mẹ. Mẹ giỏi đoán lắm. Bởi mẹ nhạy cảm kinh khủng. Nhưng dẫu
sao tôi cũng vẫn muốn được bốc phét dăm câu với Phoebe ngay bây giờ.

Ồ , giá các bạn được nhìn thấy con bé. Kháu khỉnh và thông minh như

nó thì tôi chắc các bạn chưa từng gặp bao giờ. Các bạn biết không, từ ngày
cắp sách đi học tới giờ, nó toànđược điểm cao, chưa hề bị một điểm kém
nào đâu. Nói thực, cả nhà chỉ mỗi tôi là dốt. Anh tôi, anh D.B. đang viết
văn, còn em tôi, thằng Allie đã chết thì thần đồng chả chắc đã sánh nổi. Chỉ
mỗi tôi là đần. Chà, phải chi các bạn được gặp Phoebe. Tóc nó cũng đỏ rực
như tóc Allie vậy. Hè nào nó cũng cắt ngắn, rồi chải tém ra sau mép tai. Hai
tai nó vừa nhỏ, vừa xinh. Còn mùa đông thì bỏ tóc xoã. Nhiều bữa, mẹ tôi
cũng tết tóc cho nó. Nhưng lắm hôm vẫn cứđể xoã sau lưng. Thế mà vẫn
đẹp. Nó mới lên mười, gầy như tôi, nhưng không khẳng khiu. Gầy kiểu các
đối thủ trượt tuyết. Một hôm, tôi nhìn qua cửa sổ thì nhác thấy bóng nó
băng qua đường phố, chạy ra vườn hoa. Lúc ấy tôi vụt có ý nghĩ, nó được
trời sinh để trượt tuyết - mảnh dẻ, hoạt bát. Tôi biết thế nào các bạn cũng sẽ
thích Phoebe. Nghe ai nói câu gì, dù rất mơ hồ, nó cũng hiểu ngay. Thậm
chí có thể lôi nó đến bất cứđâu chẳng hề sợ bẽ mặt. Chẳng hạn, nếu bạn đưa
nó đến xem một cuốn phim nó sẽ biết ngay cuốn phimấy hay hoặc dở. Một
hôm, tôi nói với anh D.B. có dắt nó đi xem phim Pháp, mang tựa đề Vợ bác
thợ nướng bánh mì, do diễn viên Raimu đóng. Nó thích mê mẩn. Nhưng
Phoebe thích nhất là Băm chín bước chân, có Robert Donat đóng. Nó gần
như thuộc lòng cả cuốn phim, hai anh em phải xem tới xem lui đến cả chục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.