BẮT TRẺ ĐỒNG XANH - Trang 70

Chạp, trời ạ! Họ chẳng hiểu quái gì. Còn Bernice thì uống Bourbon pha
sôda.Ả uống rượu cứ như ngựa uống nước ao. Cả ba chốc chốc lại mắt
trước mắt sau trông chừng đám tài tử. Thậm chí đến trò chuyện với nhau
cũng chẳng dám, chỉ sợ bị lỡ mất dịp may. Marty nói nhiều nhất, nhưng
toàn những chuyện chẳng đâu vào đâu và lời lẽ rất vô duyên, đại để như gọi
hố xí là "chuồng tiêu", còn ông già hói đầu chơi clarinette trong ban nhạc là
"bố trẻ", nhất là khi ông nọđứng dậy, léo nhéo mấy câu gì đó rất chối tai.
Còn kèn "cla", ả cứ một hai gọi là "sáo gỗ". Thật vô duyên kinh người!
Laverne - Ả xấu xí thì cứ tưởng mình hết sức khôn ngoan. Cứ luôn mồm
bảo tôi thử gọi dây nói cho bố, hỏi xem tối nay ông có rảnh không. Ả lải
nhải hỏi rằng bố tôi có hay bỏ nhà, đi gặp đám nhân tình? Có mỗi câu ấy
mà hỏi tới bốn bận, khôn ngoan thếđấy! Còn Bernice, cô tóc sẫm, thì lại
câm như thóc. Hỏi gìả cũng hạch lại: "Cái gì?". Trò chuyện kiểu ấy chỉ tổ
thêm bực, chứ chẳng đi đến đâu.

R ồi thình lình cả ba vội vàng uống nốt chỗ rượu cặn,đứng ngay dậy,

bảo: phải vềđi ngủ. Họ bảo mai còn phải dậy sớm, đểđến xem suất diễn đầu
tại một phòng hoà nhạc ởđằng Radio city. Tôi nài họ ngồi thêm chút nữa,
nhưng họ khăng khăng từ chối. Đành phải chia tay họ. Tôi hứa nếu có dịp
lên Seattle, tôi sẽ tìm gặp họ ngay. Hứa hão hứa huyền! Chứ gặp lại làm gì
mấy cô nỡm ấy?

M ọi khoản mất gần 13 "đô", kể cả thuốc thơm. Theo tôi, lẽ ra họ nên tự

trả lấy những gì họđã uống trước lúc tôi sà vào. Dĩ nhiên, tôi chẳng đời nào
chịu để vậy, nhưng đáng lý họ phải xử sự thế mới đúng. Vả lại, đó chỉ là
chuyện vặt. Bởi lẽ họđều ngốc nghếch, lại đội mấy chiếc mũ quê kệch thảm
hại, thế thì chấp mà làm gì. Tôi ngao ngán quá, khi nghĩ họ muốn dậy sớm
đểđến xem buổi phát thứ nhất đằng Radio City. Chỉ cần hình dung môt ả
diện chiếc mũ kinh tởm thế, ở mãi tận đẩu tận đâu trên Seattle lại lặn lội mà
xuống New York chỉđể dậy thật sớm, cốt đến xem một chương trình phát
thanh thổ tả là đủ nẫu ruột nẫu gan rồi. Giá họ đừng nói với tôi chuyện đó,
tôi xin vui lòng biếu không mỗi ả một trăm cốc rượu ngay!

H ọ ra vềđược một lúc thì tôi cũng rời "Phòng tửđinh hương". Dẫu sao,

quầy rượu cũng đang dọn dẹp đểđóng cửa, và ban nhạc đã ngừng trình tấu
lâu rồi. Trước hết, đó là chỗ rất buồn tẻ, nếu chẳng có ai để nhảy vài vòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.