BẮT TRẺ ĐỒNG XANH - Trang 72

nổi, nếu tôi kể với các bạn, chỉ cần vài keo là thừa sức xơi gọn một bàn.
Một lần suýt nữa tôi đã bằng lòng để họ quay một cuốn phim ngắn về tài
đánh gôn của tôi, nếu tới phút chót tôi không kịp nghĩ lại. Tôi nghĩ: một khi
đã ghétđiện ảnh đến thế, thì tốt hơn hết là đừng để cho bọn làm phim
chường mặt mình lên màn ảnh, dẫu chỉ trong một cuộn phim cỏn con.

Nàng là m ột thiếu nữ rất ngộ nghĩnh, Jane của tôi. Tôi chẳng dám bảo

Jane sắc nước hương trời. Nhưng nàng là cô gái tôi rất thích. Miệng hơi
rộng. Nhất là khi nàng hồi hộp hoặc xúc động vì một chuyện gì đó và bắt
đầu nói nhanh. Lúc ấy, môi Jane liền lượn quanh những bốn, năm chục
hướng khác nhau. Tôi mê cặp môi ấy kinh khủng. Nàng vẫn chẳng bao giờ
mím chặt được chúng nên miệng lúc nào cũng hé mở, nhất là khi đánh gôn
hoặc đọc một cuốn sách hay. Nàng đọc chăm lạ thường, mà toàn những
cuốn rất chúa. Nhất là thơ thì khỏi nói. Ngoài những người thân thích, Jane
là cô giá độc nhất được tôi cho xem chiếc găng của Allie, chiếc găng chép
đầy thơ. Nàng không được gặp bé Allie nhà tôi, bởi lẽđây là mùa hè đầu
tiên của nàng ở Maine. Trước, Jane thường nghỉ hè dưới mũi Cod. Nhưng
tôi đã kể hết với nàng về bé Allie tội nghiệp. Nàng thích nghe, vì muốn biết
rõ tuổi thơ thằng bé nhà tôi.

M ẹ tôi không thích Jane lắm. Chung qui chỉ vì cảm thấy hai mẹ con

nhà Jane hay tỏ ra khủng khỉnh và chẳng chịu chào hỏi mẹ tôi bao giờ. Mẹ
thường gặp họ trong làng, vì bao giờ Jane cũng phải lái xe cho mẹ xuống
chợ dưới xóm mua thức ăn. Mẹ tôi thậm chí cũng chẳng thấy Jane đẹp. Tôi
thì khác hẳn. Tôi thích cả dáng dấp, cả mặt mũi Jane. Tất cả.

Tôi nh ớ nhất một buổi chiều. Đó là lần duy nhất tôi với Jane hôn nhau.

Cũng chỉ hôn bình thường, như một đôi bạn thân. Hômđó là thứ bảy, trời
mưa như trút, còn bọn tôi thì ngồi ngoài hàng hiên nhà nàng. Nhà Jane có
một dải hàng hiên rộng thênh thang, ba phía đều lắm kính. Lúc đó hai đứa
đang chơi cờ nhảy. Chốc chốc, tôi lại chọc tức Jane, vì nàng không chịu
xuất hậu khỏi hàng cuối cùng. Nhưng tôi chẳng cáu chút nào. Hơn nũa, tôi
cũng chẳng muốn Jane bực tức. Tuy rằng tôi thường thích trêu bọn con gái
cho chúng phát khóc lên, mỗi khi gặp dịp may. Nhưng buồn cười là hễđã
thực sự mến ai, tôi chẳng bao giờ còn thích làm điều đó nữa. Lắm lúc tôi
nghĩ họ cũng thích được tôi trêu trọc; thậm chí biết mười mươi là họ thích

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.