BẦU TRỜI CHIẾN TRANH - Trang 110

được che chở. Những thỏi gang đồ sộ đã cắm sâu xuống đất và nằm ì dưới
đó.

Bom không nổ. Nó làm cho tôi tin rằng mình còn mạnh hơn cả loại vũ

khí ác liệt nhất, tin rằng mình chịu được mọi thử thách. Trong những phút
im lặng sau đợt đánh phá của địch, tôi nghĩ đơn giản: mình không bao giờ
trốn tránh trước kẻ thù thì sẽ sống. Đứng về mặt quân sự, cái lý luận này có
vẻ vô lý, nhưng đó là điều tôi nghĩ.

Bọn Đức đã giội mưa bom xuống sân bay, nhưng chúng tôi không sợ.

Ngay sau bữa ăn trưa, lại có lệnh chuyển sân.

Các phi công tụ tập quanh sở chỉ huy. Nhi-can-đrích phân phát bản đồ

mới. Triên bản đồ nhìn thấy một góc màu xanh.

Biển?

Từ trước đến giờ chúng tôi chưa thấy biển trên bản đồ. I-va-nốp nói với

chúng tôi về cái sân bay sắp đến ở gần bờ biển. Anh đã đi máy bay đến đấy.
Mọi người chăm chú nghe anh. Theo anh nói thì nơi ấy gần Ni-cô-lai-ép,
đang bình yên và ở xa về phía sau. Ở đấy chúng tôi có thể lau sạch mồ hôi
và giặt giũ những bộ quần áo bụi bặm trong nước biển.

Phi công trở về máy bay. I-va-nốp gọi tôi, và không muốn tôi cất cánh

chậm, anh đi theo tôi.

Chúng tôi chưa bao giờ trò chuyện về những vấn đề trừu tượng ngoài

công tác. Hình như giữa chúng tôi, chưa có tình bạn theo nghĩa rộng của
nó... Những khi còn lại với nhau, chúng tôi chỉ cười vui. Khi ấy mọi
chuyện quan hệ công tác, nghề nghiệp đều dẹp lại. Chúng tôi nói chuyện
với nhau như mọi người. Những lúc ấy tôi nhận thấy Vích-to Pê-tơ-rô-vích
hơi còng đi một chút.

Tôi muốn hỏi thăm sức khỏe Vích-to Pê-tơ-rô-vích nhưng lại ngại

ngùng. Tôi coi anh như một người lính cũ, một con người dũng cảm, một
người chỉ huy tận tụy với ngành hàng không. Còn anh, tôi cảm thấy như
anh sẽ đặt tay lên vai tôi và sắp nói một điều gì thân thiết, nói cho tôi thêm
can đảm, sức mạnh và lòng tin.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.