BẦU TRỜI CHIẾN TRANH - Trang 220

- Có thể thăm đồng chí ấy được chứ?
- Sao anh đến muộn thế?

Các nhà thơ có thể gọi là tiếng sét trạng thái tình cảm của tôi khi nhìn cô.

Tôi như muốn ngồi mãi bên cạnh cô gái mảnh dẻ mặc đồ trắng, chỉ biết có
ngồi nhìn tôi.

- Đó là bạn chúng tôi, và chúng tôi muốn được thăm anh ấy ngay - Tôi

nhấn mạnh.

- Xin mời, anh đến cửa thứ hai trong hành lang. Nhưng không được ở lâu

đấy. ..

Tơ-rút và Bê-rê-giơ-nôi bước ra. Còn tôi, tôi vẫn ở lại, chắc chắn là rất

hài hước trong cơn bối rối.

- Cô đọc quyền gì thể? Quyển sách đã được gấp lại, và tôi có thể đọc rõ

tên sách.

- Hình như anh đến để thăm người bệnh thì phải?

- Tôi đã đổi ý định.
Cô gái bật cười. Và cái cười của cô lại càng khiến tôi say mê. Tôi hỏi vài

câu bâng quơ để làm đà cho cuộc nói chuyện. Đáng lẽ tôi phải rời cô từ lâu
để đến chỗ Cô-mốt-xa, nhưng tôi như bị cột chặt ở đây. Đã lâu lắm, đúng
thế, tôi không được nghe một cô gái nói với mình và nhìn mình bằng cái
nhìn vuốt ve. Những điều rất cần đối với tôi mà tôi thì lại đang rất thiếu
chúng trong cuộc đời. Tôi phải tìm kiếm...

- Em thấy phải dẫn anh đến chỗ anh bạn, kẻo không thì anh lạc đường.

Nào ta đi!

Trước khi ra, tôi dừng lại, tư lự bên chiếc bàn cô y tá: lẽ nào để cô rời

ngay gian phòng chiếu sáng bằng chiếc đèn dầu này?... Tôi đã sẵn sàng
lang thang suốt đêm với cô trên bờ biển, dưới ánh trăng. Có thể nào ra khỏi
đây một mình? ít nhất cũng phải hẹn được với cô một buổi gặp mặt tối mai
để đi nhảy. Chờ đợi, hy vọng một lần gặp mặt may mắn khác? Không - Tốt
nhất là mượn cô quyển sách - Như thế chắc chắn sẽ gặp lại cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.