BẦU TRỜI CHIẾN TRANH - Trang 221

- Những người khốn khổ - Tôi đã đọc qua từ lâu và ít nhiều, chính tôi

cũng là một người khốn khổ. Cho tôi mượn nhé, tôi muốn đọc lại quyển
này.

- Không thể được. Không phải sách của em.

- Hãy cho biết, khi nào cần phải mang trả? - Tôi hỏi và cầm ngay lấy

quyển sách để trên bàn.

- Anh sẽ trả nó cho chủ nhân, nữ y tá Vê-ra.
- Không, tôi chỉ muốn trả nó cho cô thôi. Như thế, từ lúc ấy, tôi không

còn cô đơn nữa.

Tôi đã có tên cô gái và quyển sách của cô. Tôi nhớ tên cô mỗi sáng thức

dậy. Tôi nghĩ đến cô khi chúng tôi đi ô tô qua thị trấn. Tôi cảm thấy trên
người có cái nhìn của Ma-ri-a khi tôi bay trên không.

Ngày giờ trôi nhanh hơn, cuộc đời đã mang một ý nghĩa mới: Sự trở lại

trung đoàn, cái nhìn của đôi mắt cô gái trẻ tìm tòi trong đám đông, xung
quanh sàn nhảy luôn quyện vào tôi, khiến tôi cầm thấy qua mõi lần bay có
cái gì đang đòi mới tâm hồn mình.

Mỗi ngày, trước khi kết thúc chuyến bay huấn luyện, tôi bay qua căn nhà

nhỏ có tiểu đoàn quân y đóng. Tôi cố tình làm cho Ma-ri-a nhận ra máy bay
tôi và để cho cô khỏi lầm, bao giờ tôi cũng tuần tự thực hiện ba lần bổ nhào
liên tiếp. Đó là ám hiệu “Anh thấy em”.

Một trong những ngày hạnh phúc đó, tôi được gọi đến ban tham mưu

trung đoàn. Crai-ép, với giọng nhấn mạnh - Anh ta luôn luôn giữ với tôi
mối quan hệ theo đúng nghi thức - báo cho tôi biết: tướng Na-u-men-cô
muốn gặp. Chưa hiểu lý do nhưng tôi cảm thấy buồn. Nếu trước kia tôi sẵn
sàng rời khỏi trung đoàn thân yêu để lao ra mặt trận thì bây giờ tôi chỉ
mong có thể ở lại đây ít nhất là một tuần ngắn ngủi.

Dời Crai-ép, tôi tự nhủ: có thể người ta điều động tôi khỏi trung đoàn

chăng? Có thể lắm. Tôi có thể bị điều lên phòng tham mưu tập đoàn quân
và không trở lại cái vùng quê nhỏ bé này, không còn gặp các bạn bè cũng
như Ma-ri-a.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.