BẦU TRỜI CHIẾN TRANH - Trang 380

lởi chào hỏi ân cần, những bó hoa, những người dân cũ của Nô-vô-xi-biếc,
và những chú nhỏ, những chú nhỏ! Phải cảm ơn tất cả về sự quan tâm, về
cuộc tiếp đón chân tình. Ôi những con người dũng cảm và tốt bụng sống
trên mảnh đất quê hương thân yêu của tôi!

Căn nhà ở rộng rãi, sáng sủa, vững chãi. Trên tường treo những tấm ảnh

mà tôi đã biết từ thời thơ ấu. Dừng chân trước những tấm ảnh, mẹ tôi nhìn
tôi, nước mắt giàn giụa. Chắc là bà nhớ đến tất cả anh em chúng tôi hồi còn
nhỏ và nhớ đến cha chúng tôi, những thời kỳ khó khăn của cuộc đời.

- Bao giờ thì tất cả mọi người trở về cạnh mẹ, hỡi các con thân yêu?
Sau một phút im lặng, tôi quyết định nói:
- Tất cả... Chỉ trừ có... mẹ ơi; anh Pi-ốt không còn nữa.

- Không thể như vậy
- Con đã gặp một người ở mặt trận, đã cùng chiến đấu với anh.
- Lòng mẹ đã cảm thấy nó đã hy sinh!. Một đứa con trai ngay thẳng,

không bao giờ lẩn tránh khó khăn. Và còn con nữa... - Bà không nói hết,
giọng nức nở.

Tôi ôm mẹ trong vòng tay, từ từ vuốt tóc mẹ như vuốt mái đầu một em

gái nhỏ:

- Không mẹ ạ, mẹ đừng lo lắng. Con sinh vào giờ tốt, đúng như thế. Con

sẽ lại ra đi... Nhưng bây giờ cũng không còn lâu nữa... Con sẽ trở về ngay.
Con sẽ trở về.

Rồi Ma-ri-a chỉ cho tôi gian buồng của cô. Những bức ảnh ở mặt trận

làm tôi nhớ đến những ngày đã qua. Chúng tôi muốn cùng nhau ngồi một
lát cạnh cửa sổ. Tôi có bao nhiêu điều muốn kể về các bạn cùng quen biết,
về nỗi buồn mà tôi cảm thấy sống không có cô, về mối tình của chúng tôi.
Nhưng còn phải ra tiếp những người đến thăm.

Tiệt đã dọn ra. Và khách lần lượt đến...
Sau bữa ăn trưa, Mi-khai-in Cu-la-ghin hỏi tôi:
- Chương trình làm việc của chúng ta thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.