BẦU TRỜI CHIẾN TRANH - Trang 382

Trên cánh bay của người phi công đã đưa tôi đến vinh quang và đưa tôi

trở về thành phố quê hương với ba ngôi sao Anh hùng Liên bang Xô-viết,
chính tại xưởng máy của tôi mà hôm nay tôi muốn nói những lời biết ơn
với những người đã dạy dỗ và chỉ bảo cho tôi. Tôi phải chia sẻ, niềm vui
với mọi người đã làm việc ở đây với những cỗ máy, đã vì tôi cũng như vì
những người khác

Tôi đi thăm thành phố, những đường phố chính, nhà ga, những tòa lâu

đài và gian phòng lộng lẫy của nhà hát ca kịch sắp sửa khánh thành. Bao
nhiêu ý nghĩa trong những lời nói giản dị. Trước cuộc chiến đấu Xta-lin-
grát, khi Hít-le khoe khoang sẽ xóa đất nước chúng ta trên mặt quả địa cầu,
chúng ta đã có quyết định phải sớm hoàn thành việc xây dựng và mở cửa
tòa nhà hát lộng lẫy này. Ai, nếu không phải là nhân dân Xô-viết có thể làm
một công việc như vậy.

Điều đó đập vào trí tưởng tượng và làm tràn đầy lòng kiêu hãnh. Nhưng

tôi còn phải nhanh chóng đến Síp-côm-ba-in

Trong lúc trò chuyện ở phòng quản trị, đồng chí giám đốc cho tôi biết:

Síp-côm-ba-in đang nỗ lực làm việc cho ngày chiến thắng và sẽ cho ra
xưởng nhiều vũ khí hơn tất cả số vũ khí do các xưởng của nước Nga làm ra
năm 1913.

Khi ở mặt trận, cầm trong tay một viên đạn pháo, những viên đạn đại

liên sáng loáng ánh đồng, tôi thường tự hỏi: biết bao nhiêu đạn dược phải
tiêu hao trong một ngày và làm thế nào người ta có thể bổ sung cho mỗi sân
bay, cho mỗi chiếc xe tăng, cho mỗi chiến đấu viên? Và bây giờ tôi mới
biết: ngay những ngày đầu tiên, nhà máy đã chuyển sang phục vụ cho yêu
cầu của chiến tranh.

- Chúng ta bắt đầu từ đâu? - Đồng chí giám đốc hỏi.
- Từ trường dạy nghề - Tôi trả lời thế vì bên cạnh tôi có Bốp-trốt-trúc

bây giờ đã là trưởng xưởng.

Anh bạn cũ thời niên thiếu của tôi mỉm cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.