BẦU TRỜI CHIẾN TRANH - Trang 92

Ngay sáng hôm sau, tôi đã bắt đầu bận tâm đến chiếc máy bay. Nhưng

ngay trong thời chiến, những thủ tục hành chính đôi lúc còn mạnh hơn cả
những yêu cầu chính đáng thông thường. Buổi chiều, máy bay đã sửa xong,
sẵn sàng cất cánh, chỉ còn thiếu một chiếc bánh lăn. Tôi chạy đến sở chỉ
huy cầu khẩn đồng chí kỹ sư lắp cho cái bánh ấy.

- Mình không thể giúp được gì cho cậu - Anh trả lời .

- Nhưng mình ở lại đây chẳng có việc gì làm, máy bay cũng vậy. Mình

phải trở về để tiếp tục chiến đấu.

- Mình chẳng giúp được gì đâu, cậu hiểu cho, phải là đồng chí chủ nhiệm

hậu cần. - Cậu khống phải là người của trung đoàn này, nên ông ấy không
có quyền cấp cho cậu một cái bánh lăn. Gọi điện thoại cho trung đoàn cậu
và đề nghị người ta gửi cho cậu một chiếc.

Sáng hôm sau, chiếc Mích của tôi vẫn nằm im lìm, trong lúc những chiếc

máy bay khác ở bên cạnh cất cánh đi làm nhiệm vụ. Mặt trời đã lên tới đỉnh
đầu, vẫn chưa thấy bóng chiếc U-2 của chúng tôi đâu. Chuyện gì đã ngăn
trở nó?

Tôi chờ đợi, bực bội vì những trò phiền toái này.
Cuối cùng; anh chàng kia rồi. Tôi xiết bao vui sướng khi nhìn thấy trên

bầu trời cái bóng dáng quen thuộc của anh chàng U-2 nhỏ bé và dũng cảm
đang bay tới cứu trợ tôi.

Và đây, chiếc bánh lăn, hoàn toàn sẵn sàng, lốp căng phồng, đang lăn

đến chân tôi!

Người lái trẻ mang bánh lăn đến dường như không quan tâm lắm đối với

những lo âu của tôi.

- Ở trung đoàn có gì lạ không?
- Mọi người vẫn chiến đấu - Anh trả lời

- Tại sao sáng nay đồng chí không đi sớm hơn?
- Còn phải sửa máy bay của tôi... Một cánh bị bọn Mét-xe bắn thủng.
- Một cuộc không tập à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.