- Đào ơi, có gió rồi, con nghỉ tay đi. Ôi, cô Gió thật là tốt quá! Bà cứ tỉnh
cả người.
Đào nghỉ tay quạt và nhìn thấy mồ hôi trên trán bà dần dần biến đi đâu
mất. Bà có vẻ khỏe ra, bà bảo:
- Bà thấy hơi đói, chiều nay con nấu cháo cho bà ăn nhé!
- Vâng! - Đào vừa nói vừa thầm biết ơn cô Gió.
Cô Gió thổi quanh quẩn ở nhà Đào cho tói khi bà Đào khỏi ốm, cô Gió
mới ra đi. Trước khi đi, cô còn lưu luyến quanh Đào:
- Chào bạn Đào, chào bạn Đào, tôi đi đây. Khi nào bạn cần, bạn cứ gọi
tôi, tôi sẽ đến giúp bạn ngay…
Đào chưa kịp chào và cám ơn cô thì cô đã đi xa rồi.
*
* *
Cô Gió thấy lòng nhẹ nhàng vui vẻ. Cô vừa đi vừa hát:
Tên tôi là Gió
Đi khắp mọi nơi
Công việc của tôi
Không bao giờ nghỉ
Tháng ngày chăm chỉ
Tôi dài hơn sông
Suốt đời mênh mông
Rộng hơn biển cả
Tên tôi là Gió
Các bạn nhớ không?
Tôi không dáng hình
Tên tôi là Gió…
- Gớm, cô Gió, việc gì phải xưng tên nhiều thế! - Các bạn ngô trên bãi
xào xạc kêu lên. - Ai mà chả biết cô, mỗi lần cô đến là tất cả họ hàng nhà
ngô chúng em xôn xao cả lên…
- Ngay cả chúng tôi đây cũng vậy. - Các bạn lau sậy bên bờ sông lên
tiếng - Cứ cô đến là chúng tôi mới hát, không có cô chúng tôi buồn lắm đấy.