nhiêu năm tháng qua, lần đầu tiên Lan Hinh hưởng thụ cảm giác ngủ
nướng.
Đợi đến khi bị đói tỉnh lại, không ngờ đã gần giữa trưa.
Lan Hinh có chút tự giễu cho mình là sinh vật chuẩn xác ở phương diện
ăn uống còn hơn việc ngủ. Vì khi còn nhỏ đói quá, cho nên đến lúc trưởng
thành đặc biệt sợ đói khát, đó cơ hồ đã trở thành thứ cần thiết căn bản nhất
trong cuộc sống của một người. Cho nên một khi đói bụng liền không thể
làm bất cứ việc gì, phải thưởng cho dạ dày của mình mới có thể cảm thấy
an toàn.
Cũng may Ninh Vũ rốt cục ngủ no giấc, giữa trưa sớm đã nắng chói,
Ninh Vũ như đứa trẻ nhỏ mơ màng mở mắt, sau đó dịu dàng nhìn người
trong lòng, Lan Hinh đã sớm sắc mặt ửng đỏ, cúi đầu, bởi vì quan hệ hôm
qua, liền tự nhiên tựa đầu chôn ở hõm vai Ninh Vũ.
Vẻ thẹn thùng hiếm hoi khiến Ninh Vũ sững sờ nhìn thật lâu, khoé môi
vương chút ý cười, như thể một đứa trẻ hướng nội có được bảo bối, không
tỏ vẻ quá vui mừng, cũng không kêu gào ầm ỹ, chỉ ôm chặt thứ quý giá vào
lòng, sau đó đem cằm mình gắt gao tựa lên đầu Lan Hinh.
Thời gian này khiến người ta cảm thấy say mê. Từng chi tiết trong sinh
mệnh tựa hồ được trải dài trong khoảnh khắc này, sự dịu dàng cùng ngọt
ngào, trong thoáng giây liền như lấp đầy cả kiếp trước lẫn kiếp này, rồi sau
đó hình ảnh ôn nhuyễn dừng lại trước mặt…..
Thời gian trong trái tim dần chậm rãi chảy xuôi, Ninh Vũ không muốn
buông ra phần ngọt ngào này, mà Lan Hinh cũng dĩ nhiên bởi vì cái ôm này
mà chống cự lại cảm giác đói khát — chỉ cần có tình thì uống nước cũng đủ
no, là thật sao?
Phải, cho nên theo bản năng sợ hãi việc có thể kháng cự lại cơn đói khát.