ngón tay chỉ: “Chính là tiệm này.”
“Sao cậu biết?” Miêu Chấp nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt vẫn mang nụ
cười nhàn nhạt như thế, trong nụ cười kia tựa hồ mang theo kí ức ngọt
ngào.
Làm thế nào biết ư? Lan Hinh đưa mắt nhìn ngã tư đường: “Từ nơi này,
tiếp tục đi, đến ngã tư thứ hai rẽ trái, đi thẳng, đến con đường đầu tiên thì rẽ
phải, đi thẳng chừng năm trăm thước chính là cổng trường.”
“Cậu nhớ rõ quá thôi.” Thanh âm Miêu Chấp khi nói hơi thấp, không có
sự hớn hở vui mừng như ánh mặt trời, bởi vì lời Lan Hinh nói tựa hồ không
phải nói với cậu ta, mà càng như tự lẩm bẩm.
“Đúng thế, rất rõ!” Lan Hinh cười cười với Miêu Chấp, cũng không nói
gì, tiếp tục đi.
Nhớ rõ khi học năm đầu tiên của cấp ba, mình thật vất vả mới phát hiện
ra bánh bao cạnh nhà ga tuy ăn không nổi, nhưng nhiều, giá lại thấp, vì thế
suốt ba năm trung học, ngày ngày mình và em gái kiên trì dậy sớm, từ
trường học chạy đến đây, tự mua ba cái bánh bao mỗi người, sau đó lại chạy
về. Một cái là bữa sáng, hai cái là cơm chiều, trưa thì thôi, vì để bảo đảm đủ
dinh dưỡng nên trưa mua đồ ăn trong trường. Thế nên chủ quán tiệm này rất
quen thuộc với cô, mỗi sáng đều sẽ làm sáu cái bánh bao đặc biệt, chờ hai
chị em đến mua, tuyệt đối sẽ không bán cho người khác.
Bánh bao đó lớn vừa đủ, cho nên về sau mỗi ngày cô chỉ mua hai cái.
Ba năm đó, vật giá tăng cao, nhưng bánh bao ở nơi này lại không tăng
dù một xu, đợi đến khi em trai lên trung học, cũng đi mua mới phát hiện giá
bánh bao nơi này đã sớm tăng, chỉ là suốt ba năm ấy, chủ tiệm nơi này lại
không thu thêm hai chị em dù một phân tiền…..