BẦU TRỜI TRONG TRẺO - Trang 166

Sáu chiếc bánh bao đó, là một chút ấm áp còn lưu lại trong lòng mình

suốt những năm tháng thiếu ăn thiếu mặc thời trung học, là thứ duy nhất giữ
lại trong mình chút cảm động khi mình rời khỏi thành phố này. Thế giới
lạnh lẽo như băng, thanh âm trào phúng nhiều vô số, sự lạnh nhạt càng
nhiều lúc khiến trái tim mình cũng trống rỗng…..

Duy chỉ mỗi nơi này là khiến người ta hoài niệm. Thương nhân, không

nhất định sẽ gian, văn nhân, không nhất định đều lương thiện, cũng ở đây,
mình học được cách nhìn thế giới ở một góc độ khác — nhìn thế giới đa
dạng nhiều màu, nhìn mặt người dạ thú, cũng nhìn trái tim trống rỗng của
tiểu nhân vật.

Nhìn người, không phải nhìn diện mạo, không phải nhìn quần áo, không

nhìn bằng cấp hay nghề nghiệp…..mà là nhìn tấm lòng. Một trái tim lương
thiện đủ để một người hiên ngang ngẩng cao đầu trong trời đất!

“Chờ tôi một chút!” Lan Hinh nghiêng đầu nói với Miêu Chấp, sau đó

bước nhanh tới tiệm bán bánh bao kia.

“Cho một cái bánh bao!” Lan Hinh mở miệng.

Bà chủ giương mắt nhìn cô, sau đó dụi dụi mắt, nhất thời một nụ cười

sáng lạn nở rộ trên khuôn mặt to bè mà có chút cứng nhắc kia: “À……Con
về rồi à? Đã lâu không thấy!”

“Dạ, vừa về thôi ạ! Bác làm ăn tốt không?” Lan Hinh hỏi.

“Cũng được cũng được!” Bà chủ vui vẻ đáp lời, sau đó cầm một chiếc

bánh bao lớn đưa cho Lan Hinh.

Lan Hinh đưa tiền, bà chủ lại vội vàng nói: “Bác cho con, đừng trả tiền,

đã lâu không thấy con, gặp rồi bác vui lắm. Học sinh bây giờ cũng chẳng ai
tiết kiệm được như con hồi trước, ngày nào sáng sớm cũng chạy tới mua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.