BẦU TRỜI TRONG TRẺO - Trang 170

“Vậy dẫn tôi đi đi…..Còn nữa, trí nhớ của tôi kém, lát nữa nhớ nói cho

tôi biết tên của mấy bạn học nha, nếu không tôi sẽ mất mặt!” Lan Hinh ha
ha cười, như một đứa trẻ yêu thích mấy món đồ ăn vặt, ngon lành ăn bánh
bao trên tay mình.

Động tác đó khiến Miêu Chấp gần như nghĩ lầm chiếc bánh bao kia ăn

thật sự ngon.

“Không thành vấn đề! Hôm nay tôi hộ tống cậu, có cần gì, Lan đại tiểu

thư phân phó là được, Miêu Chấp nhất định làm tốt.” Miêu Chấp nhếch
miệng cười, có lẽ muốn ở bên một cô gái kỳ lạ như Lan Hinh thì bạn nên
học cách thích ứng với tư duy của cô. Suy nghĩ đột ngột, cũng hoặc là
không phải, chỉ là được cất dấu rất sâu trong lòng cô mà thôi.

Từng đứng ở xa xa mà nhìn cô, bạn học bên cạnh luôn cười nhạo cô, mà

tiếng cười của mình cũng hoà lẫn trong những lời nhạo báng đó. Cười quần
áo cô chật chội không vừa, cười cô không biết nhặt được chiếc quần tây con
trai từ đâu, lại chỉ duy nhất không dám cười thành tích của cô.

Sau khi tốt nghiệp lại cứ nhớ tới cô, ánh mắt nhút nhát mà tự ti, thích

tránh phía sau đám đông, lại cố tính bị ánh mắt mọi người đổ dồn lên, thích
dấu mình đi, lại cố tình bị mọi người ác ý làm bại lộ dưới ánh mặt trời —
khiến mọi khuyết điểm của cô không sót một thứ trở thành trò cười cho tất
cả.

Có một nhân sinh kiên cường, tất nhiên cũng có một linh hồn mạnh mẽ,

sự tự ti cùng nhát gan dần dần cách xa cô, không hề trốn tránh, cũng chưa
từng kiêu ngạo, cô dần dần hình thành bản ngã, khiến mọi lời đùa cợt dần
biến mất.

Cái loại thoát ly xa xa khỏi đám bạn học đồng trang lứa, lên một độ cao

chỉ có một mình mình, khiến cô đột nhiên nhảy ra khỏi vòng bị đùa cợt,
khiến người ta cười không nổi, lại chỉ có thể nhìn lên. Vì thế cô là nhân vật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.