Ảo giác, đúng vậy, Lan Hinh, sẽ khiến người ta nghĩ tới từ “huệ chất lan
tâm”, thật dễ dàng khiến người ta nghĩ đến một cô gái ôn hoà tao nhã, thông
minh săn sóc. Hẳn là hình tượng hiền thê lương mẫu tiêu chuẩn……
Buổi sáng đã nhận được điện thoại của cô gái này, thanh âm ôn hoà, rất
giống với ảo giác của mình, khiến Ninh Vũ gần như quên mất người đó là
dạng người gì.
Dạng người gì? Ninh Vũ không biết, nhưng hẳn cũng không phải hiền
thê lương mẫu……
Ninh Vũ tựa đầu gối lên cánh tay trái của mình, tay phải cầm di động,
cực kỳ nhàm chán để lên che mắt mình, bên tai nghe tiếng chuông [Hai con
hổ], vừa không tiếp, cũng không tắt máy, chỉ có khoé miệng hơi nhếch lộ ra
sự khinh bỉ nhàn nhạt.
Lan Hinh bất quá là tình nhân của người khác mà thôi. Đương nhiên,
người khác này cũng không phải ai khác, mà chính là người đam mê hái
hoa ngắt cỏ, có chết cũng không đổi tính, ba của nàng – Ninh Hoà.
Tình nhân, ngay cả kẻ thứ ba cũng không bằng. Điều suy nghĩ trong
lòng, Ninh Vũ hiểu hiện thật sự rất rõ ràng.
Ninh Vũ vẫn cảm thấy, khái niệm “kẻ thứ ba” là khi đã có “người thứ
nhất”, rồi “người thứ hai”, hơn nữa đối với quan hệ của hai chủ thể này sinh
ra uy hiếp thì mới có thể gọi là “kẻ thứ ba”. Huống chi, với Ninh Hoà, có
“người thứ nhất” nhưng không có “người thứ hai”, làm sao có thể có “kẻ
thứ ba” đây?
“Kẻ thứ ba” chỉ có một, mà tình nhân có thể có một đám. Trong cảm
nhận của Ninh Vũ, như thế đủ để khiến cô gái có cái tên xinh đẹp kia từ
thân thể đến tâm hồn đều thực dơ bẩn.