cần thiết!”
“Lan Hinh……Tôi nói này, loại người như Hà Mỹ cậu đừng so đo làm
gì, cậu ta đã về rồi, giờ cậu quay lại cũng sẽ không có ai làm khó dễ cậu
đâu. Tôi cam đoan đó!” Miêu Chấp giơ tay phải, làm tư thế thề thốt.
“Miêu Chấp……” Lan Hinh ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ừ?”
“Cậu thật sự cảm thấy tôi có chuyện xưa gì cần ôn lại với bạn cùng lớp
sao?” Lan Hinh cười khổ: “Chúng ta học cùng nhau, những năm tháng
trung học tôi trải qua thế nào, cậu cũng không phải không biết. Ôn chuyện?
Có chuyện gì có thể ôn? Miêu Chấp, cậu thật sự đặt nhầm tên rồi, có đôi lúc
cố chấp là tốt, nhưng đôi khi cố chấp lại chẳng có ý nghĩ gì. Hôm nay cho
dù tôi theo cậu quay lại đó, trừ việc khiến người ta đoán mò về quan hệ của
chúng ta, trở thành chủ đề cho người khác đàm tiếu lúc trà dư tửu hậu, cũng
thành lý do khiến Hà Mỹ tiếp tục hận tôi thì còn được cái gì khác sao? Thực
sự ôn chuyện? Ôn lại lúc trước tôi bị bao nhiêu người bắt nạt khinh thường
à?”
“Lan Hinh……Vậy cậu coi như trở lại giúp tôi được không?” Miêu
Chấp cúi đầu, có chút yếu ớt hạ giọng năn nỉ.
“Ha ha……Vì sao phải quay lại đó dùm cậu?” Lan Hinh ngửa đầu nhìn
hắn, cười chế nhạo.
“Đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp……”
“Trước kia là thật lâu không gặp, về sau cũng sẽ rất lâu không gặp lại,
cho nên hôm nay gặp hay không gặp, gặp rồi, cũng trò chuyện một ngày, có
gì khác nhau đâu……” Lan Hinh cười nói: “Tôi phải đi rồi, đường về nhà
còn xa lắm……Cứ đứng đây một lát nữa sợ không kịp!”