BẦU TRỜI TRONG TRẺO - Trang 222

người không biết chữ cũng có thể lao động để kiếm tiền, những người chưa
từng rời núi nay dần dần tìm được con đường mưu sinh ở ngoài quê nhà.

Miêu Chấp gọi tới, nói chúc mừng năm mới, không nói gì khiến người

ta không vui, chỉ đến cuối cùng bổ sung một câu: “Tôi không nghĩ về cậu
nữa, chỉ hy vọng có thể trở thành bạn bè với cậu.”

“Vì cái gì?” Lan Hinh nhàn nhã hỏi.

“Bởi vì cậu là người tôi kính nể nhất cả đời này. Từ cậu tôi có thể học

được sự cố gắng tiến tới và dũng khí.” Miêu Chấp trả lời không cần nghĩ,
có lẽ hắn đã hiểu ra một chuyện.

“Cảm ơn cậu đánh giá tôi như vậy.” Không nghĩ tới trong thời trung học

mà mình nghĩ lại còn sợ đó dĩ nhiên lại để lại ấn tượng như vậy với một
nhân vật nổi tiếng như thế. Cũng bởi vậy có thể thấy được, một sinh mệnh
mạnh mẽ luôn luôn khiến người khác quý trọng, sự bần cùng cũng không
thể chân chính trở thành lý do trở nên ti tiện nghèo hèn.

Ngày mùng năm, Lan Hinh gói ghém hành lý đơn giản chuẩn bị khởi

hành. Cô cần chuẩn bị cửa hàng sẵn sàng trước khi sinh viên trở về trường,
sau đó nghênh đón tân sinh viên khai giảng. Không ít sinh viên thích về
trường sớm, nhưng căn tin lại không mở trước khi khai giảng quá lâu, chỉ
để một cửa sổ bán ít đồ ăn vặt cho sinh viên ở lại, cũng không đa dạng bao
nhiêu, cho nên sinh viên về sớm không ít người đều lựa chọn ra ngoài ăn
cơm.

Lan Hinh không muốn bỏ qua cho một cơ hội kiếm tiền như thế, hiện tại

nhà cô thiếu nhất vẫn là tiền.

Đôi khi Lan Hinh cũng cảm thấy mỏi mệt, nhưng nhớ tới cha mẹ, nhớ

tới hai đứa em, Lan Hinh lại cảm thấy, mình không thể dừng lại. Đây là
trách nhiệm, Tựa như một con trâu già kéo lê lưỡi cày, một khi đã bắt đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.