BẦU TRỜI TRONG TRẺO - Trang 38

như thế, làm thoả mãn nhu cầu tâm lý ti tiện.

Rồi sau đó họ rời đi trong tiếng cười, vứt đám học sinh đã từng tìm niềm

vui ở bản thân mình lại cái thị trấn nhỏ ấy, đến những thành phố lớn đã từng
nghe nói qua… Có lẽ đây là một lần duy nhất không bị chê cười…

Từ kiêu ngạo, đến tự ti, rồi lại từ tự ti đến kiêu ngạo, đến cuối cùng, còn

lại chỉ là bản thân mình — người trong thiên hạ không cùng chia nỗi buồn
với ta, không cùng ta vui, ta cần gì phải để ý ánh mắt người trong thiên
hạ……

Cho nên, mấy đứa trẻ quần áo lam lũ, học được cái gọi là tâm tư nghĩ

cho bản thân mình. Con người hẳn lớn lên chính vì như thế.

Nhưng khi mấy đứa trẻ càng đi xa lại mới biết được rằng, cảm giác gian

khổ chỉ có thể nuốt trong bụng, nghẹn trong lòng, thế giới rộng lớn, không
còn sự chất phác như ở quê nhà, vận mệnh chỉ có thể dựa vào mình dốc sức
nắm lấy, cái gọi là vòng hào quang chỉ có thể để lại nơi mảnh đất xưa, mà
sự kiêu ngạo cùng nỗi tự ti khi đối diện với thế giới bên ngoài đều là thứ
cảm xúc không quan trọng.

Cái gọi là thiên tài khi đối mặt với càng nhiều thiên tài, vẫn như cũ chỉ

có thể dùng chính bả vai gầy yếu của mình để gánh lấy cuộc đời của mình.
Khi sự huy hoàng trở thành quá khứ, lý tưởng thuộc về tương lai, chỉ có sự
thật nặng nề đặt trước mặt. Thế giới này chính là như vậy, không ai có thể
cứu được mình, trừ chính bản thân mình.

Khi đối mặt với Ninh Hoà, Lan Hinh cảm thấy, mình đã không còn

đường lui…

Vô luận thế nào, thời điểm giáp mặt với việc tốt nghiệp, làm gì để sống

là chuyện chân thật hơn bất cứ chuyện gì. Huống chi Lan Hinh không chỉ
sống vì mình, nếu chỉ muốn bản thân sống được, đối với cô mà nói thì rất
dễ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.