chữ. Người khác hỏi anh ta đã đi đâu, anh ta nói tổ sư gia để anh ta đến một
nơi nào đó.
Tóm lại người tin tưởng không nhiều lắm.
Đến ngày hội chùa, trên con đường núi này sẽ có vài người cũng mở sạp
xem bát tự, anh ta còn trẻ, người tìm anh ta xem tướng cũng ít, cho nên
không kiếm được nhiều tiền.
Bất quá người khác qua hội chùa rồi sẽ dẹp quán chạy lấy người, nhưng
anh ta thì hàng năm đều ở đây. Thấy người đến cũng làm ăn một chút, đôi
khi gặp người trong lòng có việc, sẽ vẽ một ít bùa hộ mệnh, cũng có thể
kiếm được ít tiền, tốt xấu gì cũng coi như sống tạm.
Bất quá lâu ngày cũng có ít danh tiếng, người tìm anh ta cũng nhiều
thêm. Có người còn trực tiếp giúp anh ta xây một căn nhà tồi tàn ở sườn
núi, cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng cũng đủ an tâm. Anh ta còn
trực tiếp dọn đến đó ở.
Hiện tại danh tiếng của anh ta cũng lớn, rất nhiều người đều nói anh ta
xem tướng chuẩn, còn có không ít người ngưỡng mộ thanh danh nên tìm
đến. Ai nấy tới đều nói là tìm lão thần tiên của núi.
Thật ra đương nhiên anh ta không phải thần tiên, cũng không già, còn
chưa đến bốn mươi.
Bà Lan vừa nói vừa cảm khái: “Mẹ nghĩ mãi không ra, sao anh ta lại
không dọn vào miếu ở nhỉ? Có nơi che gió chắn mưa, dù sao anh ta cũng
không kết hôn, vừa vặn coi như một hoà thượng, vừa có chỗ ăn lại có chỗ ở.
Những người vào miếu có thể thuận tiện xem bát tự luôn, rất tiện.”
Đổng Bân liền giải thích cho bà Lan. Bát tự không thuộc về Phật giáo.
Phật giáo là tôn giáo ngoại lai, mà bát tự thuộc về chi nhánh của đạo giáo
bản địa lưu truyền tới nay, có thể nói là người hai nhà khác nhau. Tuy Phật