“Có cách nào sao?” Kỳ thật Lan Hinh vốn không muốn nói với Ninh
Vũ, bởi vì dù có nói ra cũng sẽ chỉ khiến nàng buồn mà thôi. Những nghĩ
lại, cứ dây dưa mãi như thế, Đinh Toàn Vũ sớm muộn gì cũng sẽ tìm gặp
mình, lúc ấy có thể Ninh Vũ sẽ biết. Để nàng bị động biết còn không bằng
tự mình nói cho nàng. Huống chi, trải qua một khoảng thời gian giáo dục
không ngừng của Ninh Vũ, Lan Hinh cũng bắt đầu thử có chuyện gì cũng
đều nói với Ninh Vũ.
“Gặp đi. Gặp rồi nói không thích là được mà. Cũng không phải gặp một
cái liền nhất định thành công.” Ninh Vũ tựa hồ cũng không quá để ý.
“Thật hả?” Lan Hinh cảm thấy Ninh Vũ nói có lý, chẳng qua mấy
chuyện như “coi mắt” này, đối với Lan Hinh mà nói là một chuyện không
cần thiết, cũng vô nghĩa, hơn nữa cô cũng chán ghét, cho nên thật sự không
nghĩ tới việc gặp mặt.
“Gặp! Cũng đâu có gì to tát đâu. Lan Hinh nhà chúng ta đâu xấu đến nỗi
không dám gặp người. Chẳng qua tốt nhất thì chị hãy khiến anh ta không
thích chị, nếu thế thì đỡ phiền hơn.” Ninh Vũ suy nghĩ rồi nói.
“Phải làm thế nào mới khiến anh ta không thích chị?” Lan Hinh nghiêm
túc học hỏi.
“Nhà bọn họ có tiền không?” Ninh Vũ hỏi.
“Hình như không khá giả lắm, đồng hương với chị, cũng ở nông thôn
thôi. Thôn nhà họ cũng không nhiều người có tiền.” Lan Hinh nghĩ lại gia
cảnh nhà Đinh Toàn Vũ mà ba mẹ đã kể với mình.
“Vậy dễ rồi, chị chỉ cần chú ý khi nói đến việc gì cũng đề cập tới chuyện
tiền bạc là được.” Ninh Vũ cười. Chỉ cần biết nhược điểm của đối phương ở
đâu rồi dùng sức đâm chỗ đó là ổn.