các nàng vẫn để lại [Lan tâm thực phủ]. Bởi vì bể cá [Yêu chẳng phân biệt]
này bây giờ hiển nhiên đã có ý nghĩa khác.
“Chị đã hai mươi sáu rồi. Thực sự hơi già.” Lan Hinh nhìn nhìn tủ kính,
muốn nhìn một chút ảnh ngược của mình, nhưng ánh sáng bên ngoài quá
chói lọi, kính thuỷ tinh có độ xuyên thấu rất tốt, cho nên không có cách nào
trở thành mặt gương.
Ninh Vũ đưa tay ôm lấy hai má Lan Hinh, nhìn trái nhìn phải, sau đó
như thật nói: “Thoạt nhìn không giống lắm, năm sinh trên chứng minh thư
của chị không phải là đã sửa đấy chứ?”
Lan Hinh liền cười: “Em có ngốc không thế.”
“Nhìn không ra mà, cũng sờ không được, em phải nếm thử một chút
đã.” Ninh Vũ vừa nói xong, còn chưa chờ Lan Hinh phản ứng đã hôn lên
má cô.
“Em……” Lan Hinh đỏ mặt, vội vàng nhìn trái nhìn phải, lúc này trong
tiệm không có khách, mấy cô bé phục vụ đang quét tước vệ sinh, bất quá
đâu ai biết người khác có thấy không.
“Suỵt…..Chị nhìn kìa……” Ninh Vũ vỗ vỗ vai Lan Hinh, hơi chu miệng
ý bảo cô nhìn ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ một đôi tình nhân đạp xe đạp chậm rãi đi qua. Người ngồi
trước là một cô gái mặc áo thể thao hở cổ cùng giày thể thao, tóc ngắn
ngủn, liếc qua còn tưởng là con trai, bất quá hiện tại dưới sự giáo dục của
Ninh Vũ, Lan Hinh đã có thể dễ dàng so sánh và nhận ra sự khác nhau giữa
bọn họ và những tên con trai khác. Nhìn diện mạo, con gái bình thường đều
sáng sủa mềm mại, nhìn ngực, cái này không chuẩn lắm, bởi vì T hơn phân
nửa đều phẳng như sân bay, hoặc cho dù có ngực cũng đều thích nguỵ trang
mình thành sân bay, như thể nếu không làm thế thì nhìn không đẹp trai. Còn
một điểm nữa chính là nhìn hầu kết ở cổ, bất quá cái này phải tiếp xúc rất