trên cùng một con tàu, cùng có một nguyện ước là chiến thắng. Song
Rivière cũng nhớ tới các trận đánh khác anh đã tiến hành để chinh phục
đêm tối.
Trong các giới chính thức, người ta kiêng sợ cái lãnh thổ tối tăm đó như
kiêng sợ rừng rậm không vết chân người. Tung ra một tổ bay với tốc độ hai
trăm kilomoet một giờ hướng tới dông tố, sương mù và những chướng ngại
vật chất chứa đựng kín đáo trong bóng đêm, họ quan niệm hành động phiêu
lưu đó có thể chấp nhận đối với ngành hàng không quân sự: bốc khỏi bãi
bay vào đêm trời trong, ném bom xong rồi trở về đúng bãi bay ấy. Nhưng
các công vụ đều đặn về đêm hẳn sẽ bị thất bại. “Đối với chúng tôi đây bị
thua phương tiện xe lửa và tàu thủy đoạn đường họ vượt suốt ban ngày”.
Lòng ngao ngán Rivière đã để tai nghe nó về các thống kê, về bảo hiểm,
nhất là về công luận: “Dư luận công chúng… Rivière đập lại, ta phải điều
khiển nó!” Ông nghĩ bụng: “Phí phạm bao nhiêu thời giờ! Còn có cái gì
đó… cái gì đó cao hơn tất cả nhũng thứ ấy. Cái gì đang sống thực xô lấn tất
cả để sống và tạo ra những quy luật của riêng mình để sống. Đó là điều
không gì cưỡng lại nổi”. Rivière không biết vào lúc nào và bằng cách nào
ngành hàng không thương mại sẽ bắt đầu bay đêm, nhưng cần phải chuẩn
bị cho giải pháp tất yếu đó.
Ông nhớ lại những tấm thảm trải bàn xanh lục, ông ngồi trước, nắm tay tì
đỡ lấy cái cằm, tai lắng nghe đủ điều phản đối, và trong lòng ông là một
cảm giác kỳ lạ về sức mạnh. Ông thấy những điều phản đối ấy thật vô tích
sự vì cuộc sống đã kế án chúng sẵn rồi. Và ông thấy sức mạnh của chính
mình dồn lại trong người như một quả tạ: “Lý lẽ của ta có sức nặng, ta sẽ
thắng, Rivière nghĩ bụng. Đó là xu hướng tự nhiên của các biến cố”. Khi
người ta đòi ông đưa ra những giải pháp hoàn chỉnh khả dĩ ngăn ngừa được
mọi nguy biến: “Thực nghiệm sẽ làm lộ ra các quy luật, ông đáp lại, không
khi nào nhận ra các quy luật trước khi có thực nghiệm”.
Sau một năm phấn đấu dai dẳng Rivière đã thắng. Người này nói: “Đó là
nhờ vào niềm tin của ông ta”, người khác: “Đó là nhờ ông ta kiên trì, nhờ