BAY ĐÊM - Trang 43

11

Rivière đón anh:

- Chuyến bay vừa rồi anh đã giở trò chơi khăm tôi. Anh đã cho máy bay

quay lại khi tình hình khí tượng tốt: lúc đó anh có thể đi được. Anh sợ hử?

Bị bất ngờ, người phi công im lặng. Anh chậm rãi xoa hai bàn tay vào

nhau. Rồi anh ngẩng đâu lên, nhìn thằng vào mặt Rivière:

- Vâng.

Trong đáy lòng, Rivière thấy thương hại chàng trai dũng cảm đến thế mà

lại đã phát hoảng. Người phi công tìm cách biện bạch.

- Lúc đó tôi chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Dĩ nhiên, bay xa nữa… rất có

thể.. Vô tuyên điện cho biết… Nhưng đèn trên khoang tàu yếu đi, tôi chẳng
còn nom thấy bàn tay mình nữa. Tôi định thắp đèn hiệu để ít ra cũng nhìn
thấy cánh máy bay: vẫn mù mịt. Tôi thấy như mình ở đáy một hố sâu khó
mà leo lên nổi. Lúc đó động cơ lại rung lên.

- Không đúng.

- Không đúng?
- Không đúng. Liền đó chúng tôi đã xem lại động cơ. Hoàn toàn tốt.

Nhưng bao giờ cũng thế, đã phát hoảng là thấy động cơ rung ngay.

- Ai mà chẳng sợ! Núi sừng sững. Định lấy độ cao thì gặp những luồng

khí xoáy. Ông biết đó, khi mặt mù tịt… các luồng khí xoáy… Đáng lẽ bốc
lên thì trái lại bị tụt xuống trăm mét. Không nhìn thấy cả máy đo hồi
chuyển, cả các máy đo áp lực. Tôi cảm thấy chế độ động cơ bị giảm, nóng
lên, áp lực dần tụt xuống… Mọi điều đó diễn ra trong bóng tối, như một
cơn bệnh. Được thấy lại một thành phố sáng đèn, tôi thật sự hài lòng.

- Anh giàu tưởng tượng quá. Xong rồi.
Và người lái bước ra.
Rivière ngồi tụt trong ghế bành, đưa tay lùa vào bộ tóc đã hoa râm.

“Đó là con người dũng cảm nhất trong đám quân của ta. Thành tích của

anh ta đêm đó rất đẹp, nhưng ta cứu hắn khỏi nỗi sợ…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.