BẦY HẠC - Trang 168

Từ Nghi đứng chờ bên ngoài, lẽ ra anh định đánh thức cô dậy rồi

đi ngay đến thao trường xem huấn luyện. Nhưng cô gái này lệ thuộc
vào anh vô cùng, khiến anh không thể nào bỏ cô lại, thậm chí còn
mang máng cảm thấy thích thú vì điều ấy.

“Đừng vội”- anh cười - “Anh không đi đâu, em cứ từ từ tắm đi.”

Tắm rửa xong xuôi, Chử Điềm cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô

đổi bộ quần áo thoải mái, ăn sáng xong cả người như được sống lại.
Tuy nhiên giữa hai chân vẫn rất đau, nên cô không dám lộn xộn,
ngoan ngoãn trở về ngồi trên giường.

Từ Nghi thu dọn chén bát gọn gàng, quay đầu lại hỏi cô:

“Buổi trưa có muốn theo anh xuống lầu đến nhà ăn không?”

Chử Điềm thoáng do dự rồi nói:

“Buổi tối có được không? Bây giờ em chẳng có chút sức lực nào

cả.”

Cô nói rất nghiêm túc, nhưng Từ Nghi lại cười. Anh ngồi xuống

giường, chăm chú nhìn khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn xinh xắn, đưa
tay vuốt mái tóc mềm mượt của cô:

“Thể lực kém quá, anh thấy chiều nay nên đưa em đi huấn luyện

chung với đám lính kia mới được.”

Chử Điềm khẽ xí, cô đáp trả:

“Còn không biết lỗi của ai à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.