dường như tăng cao bất chợt, Chử Điềm được Từ Nghi ôm vào lòng,
hơi thở vô cùng dồn dập. Từ Nghi không dám trêu đùa cô nữa, anh
vuốt lại mái tóc rối bời của cô, cất giọng trầm thấp:
“Anh xuống lầu trước.”
Chử Điềm vô thức bật kêu “Hứ”, đưa mắt nhìn anh rời đi, mãi lâu
sau lòng mới lắng lại.
Nghỉ ngơi đến chiều, tinh thần Chử Điềm khôi phục lại hơn phân
nửa. Cơn mưa ngoài kia đã tạnh, nhưng sắc trời vẫn còn âm u. Cô
đứng ở lầu bốn ngắm nhìn cảnh núi non xanh biếc, trong lòng nhộn
nhạo. Nhưng Từ Nghi không có ở đây, cô không dám tự tiện đi ra
ngoài, đành phải một mình đi dạo trong tầng lầu này.
Khu nhà này gồm bốn tầng, dành để sinh hoạt và làm việc. Tất cả
cán bộ và lính tráng làm việc trong nông trường ở tầng ba trở xuống,
tầng bốn để trống. Bình thường ngoại trừ đặt dụng cụ và vũ khí ra,
mỗi khi có người nhà của ai đến đều tạm thời sắp xếp ở đó.
Phòng Chử Điềm ở cuối hành lang, đi một hồi cô phát hiện tất cả
các phòng còn lại đều khóa. Loanh quanh một lúc, cô cảm thấy
không có gì vui, nên dự định trở về phòng. Tuy nhiên lúc bước qua
chỗ cầu thang, cô đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân đi lên. Vốn
tưởng rằng Từ Nghi trở về, nhưng thò đầu ra nhìn thì lại thấy hai
gương mặt xa lạ.
Một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi dẫn một bé trai đi lên lầu.
Hai người đó cũng thấy Chử Điềm, người phụ nữ kia sửng sốt, rồi
lại vui mừng chào hỏi cô:
“Em chính là người nhà của phó quản đốc à?”