nhất của Đại học Z, nhìn người người vẫn không ngừng lục tục đi
vào, cô cảm thấy lần sau có thể sẽ phải học ở hội trường lớn mất.
Chử Điềm để giấy bút đã chuẩn bị lên bàn, rồi lấy điện thoại ra
vội vàng gửi tin nhắn Weixin cho Từ Nghi. Đây là thói quen gần đây
cô đã tập cho đồng chí phó quản đốc Từ Nghi. Mấy ngày ở nông
trường, cô rảnh rỗi nhàm chán lên Weixin nói chuyện với bạn bè, bất
chợt nhớ ra Từ Nghi còn chưa có Weixin, thế là cô tạo cho anh một
tài khoản với nick nam là Một Gạch Ba Sao, còn dạy anh cách sử
dụng.
Cho nên chuyện khiến phó quản đốc Từ phải á khẩu đã xảy ra. Có
đôi khi hai người rõ ràng đang ở chung một phòng, nhưng cô muốn
nói với anh một câu thôi cũng phải lên Weixin nhắn tin cho anh, còn
bắt anh phải trả lời lại trên đó cô mới chịu...
Nhưng bây giờ anh không có ở bên cạnh cô, liên lạc bằng cách này
vừa tiện lợi vừa kinh tế. Cô mở hình đại diện Một Gạch Ba Sao ra, gõ
vào: Meo Meo Meo.
Tin nhắn quả thật chẳng có ý nghĩa gì, nhưng Chử Điềm lại thích
thú. Cô biết lúc này chắc chắn anh đang huấn luyện binh lính, không
quan tâm đến việc trả lời cô, nhưng cô lại muốn "quấy rầy" anh một
chút. Sau đó chờ khi anh thấy tin nhắn sẽ gọi lại cho cô. Vài ngày
liên tục như vậy, cũng đã sớm thành thói quen của anh.
Lúc cất điện thoại, Chử Điềm nhân tiện xem đồng hồ, đã chín giờ
kém mười rồi. Bấy giờ, trong phòng học vang lên tiếng xôn xao nho
nhỏ, Phùng Kiêu Kiêu vốn cúi đầu chăm chú lướt Weibo vỗ vỗ cánh
tay Chử Điềm:
"Điềm Điềm, cậu xem người đó có phải cô Phó không?"